10 giờ trưa hôm sau, Ba Cái Khung ngán ngẩm đi vòng quanh Chu Chu đang ngoan ngoãn đứng kiểu quân đội.
“Chu Chu, Chu Chu, đừng tập nữa, chơi với ta đi!”
Chu Chu càng đứng thẳng hơn, phồng má nghiêm túc nói, “Không được, cậu chủ nhỏ bảo tui luyện là tui phải luyện, cậu chủ nói cái gì cũng có đạo lý hết!”
Ba Cái Khung phát bực oán giận tát lên mông cậu, “Tên cẩu nô tài này! Cẩu nô tài!”
Chu Chu bĩu môi hừ một tiếng, không phản ứng với gã, tiếp tục đứng thẳng tắp như cái báng súng.
Ba Cái Khung không nói gì bay đến bàn, bên trên để một tập tranh vẽ trẻ em, mặt bìa minh họa một con gà con vàng với một con hồ ly lông đỏ giống y như thật.
[Em Gà, không thể!] – Đây là tên tập tranh vẽ, Ba Cái Khung cảm thấy cái tên này thật sự vẩn đục quá rồi.
Chương 1: Em Gà, không thể đứng vậy đâu!
Con hồ ly lông đỏ một tay áp lên ngực gà con vàng, một tay nâng mông gà con lên, dạy nó đứng thẳng thế nào để tao nhã mạnh mẽ hơn, khung thoại kết hợp là: Chíp Chíp, phải đứng thẳng ngẩng đầu ưỡn ngực thế này mới có nhiều chíp chíp yêu mến em! Gà con vàng đáp: Chíp chíp chíp chíp, Hồ Hồ, anh nói gì cũng đúng! Chíp Chíp nghe anh hết chíp!
Ba Cái Khung: Đờ mờ thiểu năng!
Bìa sau truyện thản nhiên viết: “Thích hợp với độ tuổi: 2-3 tuổi”, Ba Cái Khung quay đầu lại nhìn Chu Chu với vẻ mặt đầy sự nghiêm túc, nghĩ không phải cái khung nào cũng là khung tốt.
Nhưng Chu Thiểu Năng lại tuân theo hết sức nghiêm túc, đến khi nghiêm khắc hoàn thành năm bước đầu chương rèn luyện trẻ em, Chu Chu hí hửng ôm Ba Cái Khung nhảy hai lần, cười hì hì, “Ông muốn chơi cái gì? Hai ta chơi bài tú lơ khơ đi!”
“Không muốn, ta từ chối chơi với thiểu năng!”
Chu Chu cười to, ôm chặt gã dụi qua lại, “Vậy ông kể chuyện xưa cho tui nghe đi.”
Ba Cái Khung bị cậu dụi đến không thiết sống nữa, không chịu đựng nổi thả một phát rắm thối vàng óng, thành công xông Chu Chu ra xa 10 mét.
Ba Cái Khung đắc ý lắc người, “Kí chủ trước đây của ta là chồn hôi, đây chính là tuyệt kỹ hắn dạy cho ta, xông chết mi hahaha!”
Chu Chu rút khăn giấy bịt mũi cả nửa buổi, chật vật chịu đựng luồng sát khí này tan đi mới yếu ớt hỏi, “Kí chủ của ông đều là động vật hả?”
“Đương nhiên không phải,” Ba Cái Khung vui vẻ bay trở lại, “Loại gì cũng có, người nè quỷ nè yêu nè, còn có thực vật nữa.”
“Chơi vui vậy sao?” Chu Chu suy nghĩ rồi giơ tay ôm gã, ôm gã vào lòng như ôm gối ôm, nằm ngửa trên sofa, “Vậy ông kể tui nghe thử, chuyện của anh lớn ấy.”
Tiếng cười của Ba Cái Khung dừng lại, gã trầm mặc rất lâu, Chu Chu nhấc gã lên, hỏi, “Là chuyện cũ rất buồn à?”
Ba Cái Khung thở dài, rốt cục lên tiếng, “Cũng chút chút.”
Chu Chu không lên tiếng, chờ ông từ từ kể.
“Cậu cũng biết đó, các cậu đều được ngài Diêm Vương rút trúng linh hồn đã chết,” Giọng Ba Cái Khung vốn luôn ngả ngớn giờ phút này vô cùng trầm lắng, “Lúc Thiên Lang chết rất thảm, bị người chặt hết đao này đến đao khác, còn người đi với hắn cũng bị chém nát, là ân nhân của hắn, chủ nhân của hắn, Tướng quân trấn bắc của Yến quốc, Mộ Dung Tô.”
“Mộ Dung Tô cứu hắn khi hắn vẫn còn là ấu lang, nuôi hắn lớn, còn thả về thảo nguyên. Sau đó Mộ Dung Tô dẫn binh đánh trận, đánh đến biên cảnh sa mạc lạnh lẽo phương bắc thì bị kẻ địch bày trận mai phục suýt nữa bị diệt toàn quân. Thiên Lang dẫn theo bầy lang của hắn xuất hiện, cắn chết tất cả quân địch, cứu Mộ Dung Tô. Rồi Mộ Dung Tô đóng quân ở phương bắc, quanh năm sinh sống với Thiên Lang, Thiên Lang cùng bầy lang vẫn thủ vệ vùng biên giới ấy, Mộ Dung tướng quân còn được bách tính gọi là ‘Ác Bắc Thiên Lang’.”
“Thiên Lang với Mộ Dung tướng quân kề cận 10 năm trời, mãi đến ngày hôm đấy… Hoàng đế Yến quốc kiêng kỵ công cao chấn chủ của y, lừa y đến thành trì bị ba quân địch quốc bao vây, còn nghĩ cách phục kích bầy lang. Vốn Mộ Dung tướng quân có thể tẩu thoát nhưng Thiên Lang bị bọn kia bắt giữ, vì quay về cứu hắn mà y…”
Ba Cái Khung lặng thinh hồi lâu, mới nói tiếp, “Bọn kia lăng trì Mộ Dung tướng quân trước mặt Thiên Lang, khi ấy Thiên Lang già rồi, không còn bao nhiêu khí lực, có dốc hết sức ra cũng không thể thoát khỏi những kẻ đó. Cuối cùng bị bọn chúng chặt thành thịt vụn, bị một cây đuốc thiêu rụi không sót mẩu thịt cùng với Mộ Dung tướng quân.”
“Chính vào lúc ấy ta gặp được linh hồn hắn, sau khi được trao luyện đan thì hắn không do dự chọn tu thành yêu thần, bởi vì yêu không bị luật trời và ma quy ràng buộc, dù pháp lực suy yếu hơn hai loại kia nhưng cái hắn muốn cũng chỉ là tự do mà thôi. Chuyện đầu tiên sau khi tu thành là đi khắp nơi tìm chuyển thế của Mộ Dung tướng quân, ta phụ hắn 100 năm, cùng hắn tìm hai kiếp. Kiếp đầu tiên cũng vừa lòng thỏa ý, Mộ Dung tướng quân đầu thai thành một lang trung giang hồ, Thiên Lang hóa thành dược đồng, hành y chữa bệnh, lưu lạc thiên nhai với y, trái lại có thể xem là vẹn toàn trước sau. Nhưng bắt đầu từ đời thứ hai, hồn khí của Mộ Dung tướng quân không còn rõ rệt nữa, chúng ta tìm đến chậm, y đã có thê thiếp, thế là Thiên Lang hóa thành quản gia của y, giúp y trông giữ của cải cả đời, sau đó nữa… Ta không rõ lắm, nhưng cũng đoán được, có lẽ vẫn là như thế,