Đoàn Lăng há miệng thật to, nửa buổi sau mới nhận ra hành động đó phá vỡ hình tượng người nghiêm túc của mình nên vội vàng ngậm miệng trang nghiêm nói, “Có lẽ là thằng đó biến thái quá, ngay cả cá cũng không nhìn nổi.”
Mộc Đông liếc mắt, “Sếp chắc chắn cá ở đê sông có thể cắn đứt thứ đó?”
Đoàn Lăng không muốn tiếp tục đề tài này, anh khoát tay, “Chết cũng chết rồi, quan tâm quái gì trứng hắn mất thế nào, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, đi làm việc đi.”
Mộc Đông hơi thất vọng, còn tưởng chí ít Đoàn Lăng cũng sẽ khen hắn một phen, ai ngờ bị đuổi đi như thế này, buồn ơi là sầu.
Nhưng hai ngày trôi qua, lại có tin tức một căn nhà trọ ở khu Triều Dương bị cháy, người chết không ngờ là người quen.
“Sếp Đoàn,” sắc mặt Mộc Đông khó xem, “Bạn em nói người bị chết cháy họ Trình, là con trai của Trình Phúc Thần.”
Đoàn Lăng đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong phòng trà nước thì nghe Mộc Đông lải nhải bên tai không ngừng, “Quan trọng không phải con của ai mà cái tên họ Trình này là tay sai của Hứa Thiệu Lâm, chính là thanh niên tóc vàng trong video lần trước em cho sếp xem.”
Cuối cùng Đoàn Lăng cũng mở mắt ra, nhíu mày, “Nên?”
“Nên… em thấy lạ lắm!” Mộc Đông gãi da gà nổi trên tay, “Sếp không thấy nó trùng hợp quá hả?”
Đoàn Lăng không thấy lạ chỗ nào nhưng vẫn giữ lý trí, nói, “Chỉ có hai người, không đến nỗi ấy chứ?”
Mộc Đông cắn môi, hít một hơi, “Hi vọng không phải, cứ thấy đáng sợ…”
Tối hôm sau, khi Chu Chu bay đến đảo Ulan quay tập thứ hai thì không ngờ xảy ra một án mạng khác.
Đoàn Lăng vốn nhiều việc ở công ty, tập đầu tiên đi theo Chu Chu là để cậu làm quen với hoàn cảnh, thuận tiện phòng thủ chặt chẽ với tình địch số một Tạ đại ảnh đế. Sang tập hai không có Tạ Du, Chu Chu cũng đã quen với người trong tổ chương trình nên anh không đi theo nữa, mà cùng Mộc Đông đến chi nhánh khác của công ty, mỗi ngày đều bận rộn tối tăm mặt mũi.
Bên cạnh Chu Chu chỉ có Mao Tiểu Vũ và Đoàn Ngạn Bân, ba người đã thành thạo công việc, vào khách sạn làm thủ tục xong xuôi thì đêm đó lại liên hoan một bữa với người của tổ chương trình, bầu không khí rất hòa hợp.
Ăn uống no nê rồi, tất cả đều trở về phòng từ sớm, chuẩn bị tinh thần sung mãn cho ngày hôm sau quay hình. Chu Chu tắm rửa qua quýt xong cũng chuẩn bị đi ngủ, mới nằm xuống không được mấy phút thì nghe thấy một tiếng gõ cửa nho nhỏ, cậu vén chăn ngồi dậy, gọi to, “Ai vậy?”
“Là tôi…”
Chu Chu ngẩn ra, vội xuống giường mở cửa, ngoài cửa là Mao Tiểu Vũ thấp thỏm, lưỡng lự nhìn cậu, “Tôi có thể vào không?”
Tất nhiên Chu Chu đồng ý, cậu kéo y vào cửa còn nhiệt tình xé hai miếng khô bò cho y, cười mời, “Anh ăn đi, cũng ngon lắm đó.”
Mao Tiểu Vũ lập tức nhận nó, cầm trong tay không ăn, nét mặt băn khoăn, “À…”
“Sao?”
“Ừm, lần trước cậu chuyển tiền cho tôi…” Vì vẫn chưa có cơ hội ở riêng với Chu Chu nên Mao Tiểu Vũ hoảng loạn mấy ngày, muốn nói chuyện thẳng thắn trước mặt cậu, bây giờ rốt cục cũng có cơ hội, y lập tức hỏi, “Có phải cậu trượt tay chuyển dư không? Tôi chuyển trở về y nguyên cho cậu, cậu nhận được chứ?”
Chu Chu sững sờ, cuống cuồng, “Anh chuyển lại cho em hả?”
Mao Tiểu Vũ thấy vẻ mặt bất thường của cậu thì ngẩn người hỏi lại, “Cậu không chuyển nhầm?”
“Dĩ nhiên không rồi, đúng là 100000!” Chu Chu vội vã lấy điện thoại ra, vừa lướt vừa nói, “Đó là phúc lợi, phúc lợi, lần này em kiếm được nhiều lắm nên cho anh một ít, nên làm mà.”
Mao Tiểu Vũ ngớ ra rồi sực nhớ đến gì đó, đè ngón tay đang gõ lách cách của cậu, cười khổ, “Hôm trước trợ lý Mộc nói sẽ tăng lương cho tôi, đừng nói cũng là do cậu đề cập với sếp Đoàn nhé?”
Chu Chu lật đật lắc đầu: “Không hề!” Nói xong thấy không thật nên vội vàng mở to mắt khoa trương òa lên, “Chà! Anh được tăng lương hả? Chúc mừng chúc mừng nha!”
Mao Tiểu Vũ: “…” Kỹ năng diễn xuất kém ghê…
Y cắn môi, con ngươi thoáng run run, dè dặt hỏi lại, “Có phải cậu… biết gì không?”
Chu Chu vô thức nuốt nước bọt, sắc mặt căng thẳng.
“Đúng là…” Mao Tiểu Vũ né tránh ánh mắt của cậu, chà xát tay, rõ ràng là bộ dạng hoảng loạn, “Cậu, cậu biết điều gì?”
Chu Chu thấy không tiếp tục giấu giếm được nữa nên đành trả lời thật, “Ngày hôm đó em nghe thấy anh gọi điện thoại, có người ép anh gửi cho hắn 100000.”
Mao Tiểu Vũ ngẩn ngơ, không chắc chắn hỏi lại, “Chỉ những cái đấy?”
“Vâng.”
Dường như Mao Tiểu Vũ thở phào, xong nhanh chóng che giấu, “À, phải, có người như thế…”
Chu Chu thấy y thừa nhận thì hỏi thẳng, “Sao anh gặp phải người như vậy? Sao không báo cảnh sát? Khi gặp khó khăn chẳng phải sẽ tìm đến cảnh sát sao?”
Mao Tiểu Vũ buông mắt xuống, lắc đầu, “Không thể báo cảnh sát, báo cảnh sát sẽ cá chết lưới rách… Hắn chỉ đòi tiền thôi, tôi chèo chống một hồi là qua ấy mà.”
Chu Chu nhìn số dư trả về trong điện thoại, lo lắng hỏi, “Ngày mai vừa đúng một tuần phải không? Anh đủ tiền chứ?”
“Đủ, hôm qua tôi vừa góp được,” Mao Tiểu Vũ thấy cậu vẫn còn lo thì dỗ dành, “Tôi chuyên về Anh ngữ, có thể nhận làm phiên dịch bên ngoài, mấy ngày trước cậu không có hoạt động nên tôi nhận khá nhiều việc phiên dịch, kiếm được chút tiền, vừa đủ góp lại.”
Y nói chuyện rất thoải mái nhưng Chu Chu vẫn không yên lòng, có điều đối phương sống chết không muốn nhận tiền, cậu hết cách, đành phải nói, “Vậy nếu anh thiếu tiền, thật sự không còn cách nào thì cứ nói với em, vì em ở với cậu chủ nhỏ, không tiêu bao nhiêu tiền, dù gì cũng chỉ để đó, anh đừng khách sáo với em nha.”
Mao Tiểu Vũ lấp lánh đôi mắt như xúc động, qua lúc sau mới rũ mắt che giấu, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn em.”
Ngày hôm sau quay hình thuận lợi, Chu Chu mệt mỏi cả ngày, trở về nằm lỳ trên giường không muốn động đậy, nhớ Đoàn Lăng không chịu nổi. Điện thoại báo rất nhiều cuộc gọi nhỡ, Chu Chu nghỉ ngơi một lúc lại có tinh thần, phấn khởi gọi lại.
Bên kia chỉ vang lên một tiếng tít là được kết nối ngay, Chu Chu không đợi anh lên tiếng đã giành trước, “Áu áu áu!”
Đoàn Lăng ở đầu kia khựng lại, cười mắng, “Em ngáo hả?”
“Haha,” Chu Chu lật người trên giường, nhìn lên trần nhà ấm ức, “Cậu chủ nhỏ, em nhớ anh quá đi mất.”
Đoàn Lăng nghe mà đau lòng, từ ngày cả hai gặp lại đến nay chưa từng tách xa nhau, bây giờ tất nhiên sẽ nhớ nhung khôn xiết rồi. Song anh vẫn che giấu, trêu cậu, “Nhớ chỗ nào của anh?”
Chu Chu chớp mắt, không hiểu, “Thì là nhớ anh.”
Đoàn Lăng nhướng mày ám chỉ, “Là nhớ phía trên hay phía dưới?”
Bấy giờ Chu Chu mới hiểu, cậu thả thính còn hăng hái hơn cả anh, “Phần dưới nhớ phía dưới, phần trên nhớ phía trên!”
Đoàn Lăng ngớ ra, co rút khóe miệng, yết hầu ngứa ngáy.
Trêu đùa không thành mà còn bị sốc thính ngược lại, kĩ năng xiếc của vợ còn lóa mắt hơn cả mình, biết làm sao đây?