Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã đến mùa hè oi ả.
Vì thời tiết thật sự rất nóng nên IQ của tên Chu nào đó giảm xuống mốc thấp nhất lịch sử, khi quay hình toàn thân chó đều héo rũ, bước đi chuệnh choạng, tập cuối được Đàm Kiêu cõng đi luôn.
Đàm Kiêu nhìn cậu chàng bơ phờ nào đó ở bên trên, bất đắc dĩ hỏi, “Sao em không còn tinh thần gì hết vậy, tối hôm qua ngủ không ngon?”
Chu Chu uể oải trả lời, “Ngày nào em cũng ngủ không ngon hết.”
Ông trời làm chứng, câu đó thật sự là nghĩa trên mặt chữ, nóng quá ngủ không ngon! Nhưng không biết Đàm Kiêu nghĩ đến cái gì mà tai hơi đỏ ửng, hắn ngập ngừng nói, “…Đúng là vất vả.”
Chu Chu ngớ ra, vội giải thích, “Em không có ý khác, chỉ là ngủ không ngon thôi, nóng quá đó!”
Đàm Kiêu ngơ ngẩn, biết bản thân hiểu nhầm nên mặt càng đỏ, hắn ngại ngùng ờ một tiếng.
Chu Chu ôm cổ hắn, cười ha há hỏi, “Anh Đàm Kiêu, anh với sếp Đỗ sống chung ra sao? Quay về nhà đều là lăn giường mỗi ngày hả?”
Đàm Kiêu loạng choạng bước chân, mặt đỏ hơn nữa.
Chu Chu ôm ghì cổ hắn, dụ dỗ, “Nào nào, chúng ta trao đổi bí mật. Trước khi em ra khỏi nhà thì bị cậu chủ nhỏ ấn ở ban công làm một lần, phía dưới là hàng người tới tới lui lui mà anh ấy thật dũng cảm, càng lúc càng không có giới hạn, không hổ theo em lăn lộn lâu đến thế… Ặc, khụ khụ,” Chu Chu bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lại ôm ghì Đàm Kiêu, “Anh thì sao? Sếp Đỗ cũng buông thả vậy hả?”
Mặt Đàm Kiêu đỏ như sốt cà chua, nửa buổi sau mới ấp úng, “À… bọn anh chưa từng làm.”
Chu Chu sửng sốt, dĩ nhiên cậu không tin, “Anh lừa người à, sao có thể chứ, sếp Đỗ tốt với anh thế mà.”
Đàm Kiêu mím môi, lúc sau mới lắc đầu, “Thật sự chưa từng làm, anh cũng không biết em ấy đang nghĩ gì.”
Chu Chu thấy khó tin, cậu thuận miệng hỏi, “Thế anh có muốn làm không?”
Đàm Kiêu run bắn người, hắn quay đầu lại liếc cậu, “Chúng ta không nói chuyện này được không?”
Chu Chu nhíu mày cười hì hì, “Ồ ~ em hiểu rồi.”
Mặt Đàm Kiêu đỏ gay, mãi lâu sau mới bật ra một câu, “Em thì biết gì chứ…”
Thế là Chu Chu được Đàm Kiêu cõng đi khắp nơi, vì quá nóng nên chức năng khứu giác của cậu không mấy nhạy cảm, đi hơn nửa ngày cũng không tìm được những người khác, hai người dứt khoát tự lực cánh sinh, đi loanh quanh trên đảo hết một ngày rưỡi còn lại, trở lại trong tình trạng không thu hoạch được gì.
Trước khi về Chu Chu chạy đến chụp vài tấm ảnh với Đàm Kiêu, tặng cho hắn một món quà nhỏ mang theo từ nhà, cậu nói luyến tiếc, “Quay xong hết rồi, không biết lúc nào mới có thể gặp anh nữa.”
Đàm Kiêu cũng không đành lòng, tặng quà mình đã chuẩn bị cậu, hứa hẹn, “Anh cũng ở Bắc Kinh, không có việc gì thì cùng đi ăn đi.”
“Được đó được đó.” Chu Chu lại hớn hở, ôm quà của mình cười híp mắt, “Tính vậy nhé, em rảnh rỗi sẽ tìm anh chơi.”
“Ừ, được.” Đàm Kiêu lắc lắc hộp nhỏ trong tay, vui vẻ đi về.
Chu Chu mở quà ở trên máy bay, Mao Tiểu Vũ ngồi cạnh cậu đánh máy, Chu Chu bỗng a một tiếng, nói, “Anh Tiểu Vũ, em quên đưa cho anh cái này.”
Mao Tiểu Vũ ngừng tay, nghiêng đầu nhìn cậu, “Gì vậy?”
Chu Chu lấy một tấm ván gỗ bóng loáng ra từ trong ba lô, nói, “Cái này em làm trong tập nào đó, là hôm thi đấu ở công xưởng, mỗi người chế tạo một miếng gỗ bằng thủ công.”
Dĩ nhiên Mao Tiểu Vũ biết, lúc đó nhìn cậu làm ra tấm ván gỗ 30cm còn thấy rất lạ lùng, “Em cho anh?”
“Ừm,” Chu Chu nâng tay anh lên, úp tấm ván lên máy tính của anh, cạch một tiếng không lệch một phân nằm ở dưới bàn phím, cậu cười nói, “Em đã đo kích thước máy của anh, quả nhiên vừa vặn, haha.”
Mao Tiểu Vũ vẫn chưa hiểu, hỏi hoài nghi, “Cái này… để làm gì?”
Chu Chu đặt tay y lên tấm ván, nói, “Anh thử đi, gõ vài chữ xem.”
Mao Tiểu Vũ không hiểu nhấc tay tiếp tục gõ chữ, gõ hai lần xong mới vỡ lẽ, y nhất thời ngây người.
“Có phải thoải mái hơn không?” Chu Chu ưỡn ngực đắc chí, “Em xin chỉ giáo từ thầy làm nghề mộc đó, hoàn toàn làm theo hình dáng cổ tay và tay của anh, chắc chắc là phù hợp, như thế này anh đánh máy lâu sẽ không đau cổ tay. À em còn quét một lớp nhựa dẻo bên trên, anh để tay lên bàn phím gõ sẽ vừa khớp để ngay chỗ đó, có phải thấy mềm, đặc biệt thoải mái không?”
Cả nửa buổi sau Mao Tiểu Vũ vẫn không lên tiếng, nhưng bàn tay đặt trên tấm lót gỗ lại ấn ghì xuống, một hồi sau y đỏ mắt nói, “Cảm ơn em.”
Chu Chu khoát tay cười híp mắt, “Khách khí gì chứ, làm thêm hai bữa thịt cho em ăn là được rồi, haha.”
Mao Tiểu Vũ khịt mũi, hòa hoãn tâm trạng mới hỏi, “Đàm Kiêu đưa cho em gì vậy?”
Chu Chu a một tiếng, tiếp tục mở quà, bóc ra hết mà xem vẫn không hiểu, thắc mắc hỏi, “Đây là gì?”
Mao Tiểu Vũ nhìn nó, cười trả lời, “Là máy điều hòa mini, đặt lên bàn là dùng được, lạnh nhanh lắm.”
Chu Chu ngạc nhiên lật qua lật lại, cậu vui mừng nói, “Anh Đàm Kiều tốt quá, biết em sợ nóng nên tặng cho em cái này.”
Lúc đó Mao Tiểu Vũ cũng thấy hai người họ trao đổi quà tặng nên hỏi, “Em tặng cho cậu ấy cái gì?”
Chu Chu cười hì hì nhẹ giọng trả lời, “Mua ở tận Nhật Bản đó nhé, chất lượng siêu tốt, là công nghệ khoa học mới nhất.”
Mao Tiểu Vũ ừ hử hai tiếng, y hiếu kỳ, “Là gì vậy?”
Chu Chu lại gần tai anh nhỏ giọng nói ra ba chữ, mắt Mao Tiểu Vũ co giật, y nhất thời lấm lét.
“Thật đó thật đó, em dùng rồi, rất đỉnh, mạnh mẽ suốt 10 tiếng với nhiều góc độ mà lực khác nhau, có thể dài có thể ngắn, siêu thoải mái luôn,” nói xong còn tỏ vẻ đặc biệt quan tâm, “Trước khi đưa cho anh ấy em còn lo anh ấy có biết dùng không, hai ngày trước thì xác định chắc chắn anh ấy dùng được.”
Mao Tiểu Vũ nghẹn nửa ngày mới kìm nén phun ra hai chữ, “…Vì sao?”
Chu Chu trưng ra vẻ mặt giữ kín chuyện, cậu vung tay nói, “Đây là bí mật của hai bọn em, không thể nói, không thể nói.”
Mao Tiểu Vũ đưa Chu Chu về nhà trong tâm trạng phức tạp, cả đường đi y luôn khẩn cầu Đàm Kiêu tuyệt đối đừng mở phần “quà hậu hĩ” ở nơi công cộng.
Nếu vậy thì đúng là hỏng bét.
Chu Chu về nhà trời đã tối, không lâu sau Đoàn Lăng cũng về. Anh vừa bước vào cửa thì ngửi thấy mùi thơm phức, trước mắt đâu đâu cũng là vật dụng được quét tước sáng bóng, anh hơi sững người rồi vội vã đi vào nhà bếp, ôm chầm cậu nhóc thân mật dụi dụi cọ cọ, đau lòng hỏi, “Mới về thôi phải không? Không mệt à? Sao không nghỉ ngơi đi?”
Chu Chu cười hì hì cầm muôi gõ đầu anh, “Em học được một món từ anh Tiểu Vũ, vừa làm xong anh nếm thử xem ăn được không?”
Là gà xào sả ớt, không dễ làm mà để làm cho ngon càng không đơn giản, Đoàn Lăng nếm thử một miếng, anh ngạc nhiên, “Ngon đó chứ, Chu Chu nhà ta thành bếp trưởng rồi sao?”
Chu Chu đắc ý ưỡn ngực, “Em còn có thể làm bánh gạo cay, anh Đàm Kiêu dạy cho em.”
Đoàn Lăng khá dở khóc dở cười, “Mấy đứa quay chương trình nấu ăn hả? Đi có ba ngày còn học được cách nấu?”
“Không phải, là em tự dưng thèm ăn cay nên hai người họ nấu thật nhiều món cho em ăn, em tiện thể học được hai món.”
Đoàn Lăng: “…”
Sao bỗng ngửi thấy mùi gì đó nguy hiểm thế này?
Sao ai cũng đuổi theo nấu ăn cho vợ mình thế này?
Không vui. (https://wp.me/p7XJVY-2nd)
Nói gì thì ăn vẫn ngon miệng. Hai người càn quét sạch bách xong cùng làm ổ trong ổ chó trên sân thượng, ngắm biển sao trên bầu trời thủ thỉ với nhau.
“Cái tên mà lúc trước quấn lấy em,” Đoàn Lăng hừ lạnh, “Tên là Lương Dục, là ông chủ của quán bar Tô Chu từng làm, mở bảy quán bar ở Sanlitun, hai hộp đêm ở khu Đông Thành, một tiệm tắm hơi, mười bốn tiệm mát xa, không phải kẻ tốt lành gì.”
Chu Chu nói, “Hèn chi cả người nồng mùi rượu, mang theo từ trong quán ra chứ gì?”
“Loại người như thế trông là biết ngay ăn chơi quen rồi, thấy em bây giờ nổi tiếng muốn ăn chực chén canh thôi, không cần quan tâm nó,” Đoàn Lăng dặn dò, “Mấy ngày nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, công ty đã ghi danh cho em một lớp đào tạo diễn xuất, nửa tháng sau nhập học, đọc kỹ những quyển sách Mao Tiểu Vũ mua cho, chuẩn bị sẵn sàng.”
Tô Chu ngoan ngoãn gật đầu, dụi đầu vào vai anh ừ hử hai tiếng.
Đoàn Lăng suy nghĩ xong hỏi, “Bây giờ em tích góp được bao nhiêu trị số tu luyện rồi?”
“Chắc 600000, có thể duy trì hơn một năm.”
“Vậy là nhiều lắm rồi,” Đoàn Lăng sực nhớ ra một chuyện, anh hỏi, “À mà làm thế nào mới xem là em tu luyện thành công?”
“Ba Cái Khung nói phải tu luyện 100 năm, em tính rồi, chắc phải hơn 50000000.”
Đoàn Lăng chậc một tiếng, thở dài, “Mấy con số đó đáng sợ quá.”
Chu Chu cười