Hoạn Thần quay trong ba tháng rưỡi, cuối cùng cũng đóng máy.
Chu Chu không thể đợi được nữa thu dọn hành lý gấp gáp về nhà, Đoàn Lăng ra sân bay đón cậu, lần thứ hai giả làm người hâm mộ chen lẫn trong nhóm em gái si mê, anh không những đeo kính râm mà đội mũ đeo khẩu trang đầy đủ, sải chân dài bước đến đó mang phong thái một nửa ngôi sao, trêu chọc trai gái xung quanh dồn dập liếc mắt, lén móc điện thoại chụp không biết trời đất.
Mãi đến khi trong sảnh có một cậu trai nhảy nhót đi ra.
“Áaaa! Chu Chu!! Nhìn ở đây nhìn ở đây!”
“Chu bảo ra rồi! Nhìn bên nàyyy!!”
Từ lúc nhìn thấy cậu Đoàn Lăng rất kích động, nhưng cố gắng kiềm chế lết đến cây cột mà cả hai đã hẹn từ trước, kết quả chưa đi được hai bước thì nghe thấy nhóm người hò hét, một bóng đen lao đến như gió xoáy, một giây sau bay đâm sầm vào lòng anh.
“Cậu, chủ, nhỏ! Em về rồi!!”
Đoàn Lăng cười phá lên, ôm siết cậu hôn trước mặt bao người, hôn xong thì thấy không thoải mái lắm, hất cằm cười ra lệnh, “Cởi khẩu trang ra cho anh.”
Chu Chu long lanh mắt nhìn anh, vội vã cởi khẩu trang tháo kính râm xuống, không đợi Đoàn Lăng mở miệng đã ôm cổ anh bắt đầu gặm cắn loạn xạ.
Hai người kích động hôn sâu một phút trước đám đông đang há mồm trợn mắt, xung quanh sững sờ mấy giây xong bắt đầu điên cuồng la hét ầm ầm, ánh đèn flash vang lên tách tách làm tỏa sáng khu vực xung quanh, hiệu ứng nhấp nháy còn khoa trương hơn cả trên thảm đỏ!
Nhưng không một ai quấy rầy, để mặc họ hôn thoải mái, lúc tách ra cả hai đều đỏ bừng mặt, Đoàn Lăng ôm cậu cười, “Kinh thiên động địa thế này chắc anh sắp lên trang nhất rồi.”
Chu Chu không nhịn được hôn thêm cái nữa, cố ý dẩu miệng hừ nói, “Trang Nhất là ai! Anh còn dám ‘lên’ hắn!”
Đoàn Lăng cười haha, buông cậu ra nắm siết tay cậu rồi hít sâu một hơi hô, “Chuẩn bị ——!”
Chu Chu: “Gâu?”
“Chuẩn bị —— chạy!!”
Nói xong tức tốc kéo Chu Chu chạy như bay, Chu Chu cười há há cùng chạy với anh, đám người ở sau cuồn cuộn đuổi theo như thủy triều, đèn flash vẫn bám sát không ngừng nghỉ, hai người như hai kẻ ngốc rảo bước liên tục không sót nhịp nào!
Đêm đó tràn trề phúc lợi dành cho fan CP, mà bản thân CP cũng thoải mái đệt trời đệt đất, hai người cửu biệt gặp lại muốn thịt nhau để hâm nóng mỗi một góc nhà, quần áo rơi rớt lả tả từ cửa vào đến sofa, kệ bếp, cửa sổ, bồn tắm, trên bàn, sân thượng… Đến khi lên giường, Chu Chu nằm trong lòng Đoàn Lăng bị làm đến hoa mắt chóng mặt, mồ hôi nhớp nháp mà da thịt cũng thấm mồ hôi của đối phương, được ôm từ phía trước phía sau trên cao xuống hai cái miệng bị nện mà người sắp nhũn ra, cuối cùng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể giãy giụa há miệng hít thở vội vàng trong khí thế tấn công mãnh liệt.
Trong bóng tối mờ tỏ Chu Chu tìm kiếm mặt của Đoàn Lăng, cậu không nén được ngẩng đầu hôn mạnh lên môi anh, vừa hôn vừa thầm thì “Nhớ anh lắm, thật sự nhớ anh lắm,” vừa nói vừa khóc, không biết là do nhung nhớ tạo thành hay do bị làm đến ép ra nước muối sinh lí. Đến khi mọi thứ lắng lại thì nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng, chúng dung hợp với mồ hôi, uốn lượn từng dòng dọc theo cơ ngực cơ bụng của Đoàn Lăng lướt xuống vị trí vẫn đang gắn kết của hai người.
Thật sự là một đêm muốn mạng, Chu Chu nghĩ mình sắp chết trên giường thật rồi.
“Cậu chủ nhỏ…” Cậu uể oải tựa tấm lưng ướt mồ hôi vào người anh, khàn giọng nỉ non như ảo mộng, “Bây giờ em… thật sự rất sợ.”
Đoàn Lăng cũng mệt đuối, anh lười biếng dụi về trước, cúi xuống hôn đầu cậu, “Sợ gì?”
“Sợ chết…” Chu Chu ngửa ra sau tựa vào giữa xương quai xanh của anh, đờ đẫn nói tiếp, “Không muốn chết, luôn muốn được sống, muốn ở bên anh thế này, muốn nhìn anh thế này, mãi mãi được anh ôm thế này.”
Đoàn Lăng cười, hơi lùi ra sau rút thẳng nhỏ ra, nhẹ nhàng lật người trong lòng lại, nói, “Vốn dĩ đã thế này rồi không phải sao? Dĩ nhiên ta sẽ luôn bên nhau, không ai có thể tách ta ra được.”
Chu Chu nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, lại động tình cạ cạ phía dưới, ngơ ngẩn hỏi, “Sao em lại thích anh đến vậy nhỉ? Không hề giống với lúc trước, bây giờ nhìn anh thôi đã muốn hôn, thấy dáng vẻ này của anh thì… bên dưới cương muốn chết.”
Đoàn Lăng sung sướng tột độ trong lòng nhưng lại cố tình nói, “Vậy sao anh nghe nói em ở phim trường nhìn ai cũng vừa mềm vừa cứng? Là ai nhỉ… là tên diễn vai thái giám đó.”
Chu Chu đờ ra mịt mờ một lúc, bừng tỉnh nhớ lại ngượng ngùng hỏi, “Anh nói cảnh cưỡi ngựa ấy hả? Chậc, sáng hôm đó em nhìn ảnh anh tuốt một lúc, mà phía sau ngứa muốn chết, rất muốn anh đi vào nhưng anh không có ở đó… Sau đó phải diễn cảnh cưỡi ngựa, trên lưng ngựa có phần nhô lên nho nhỏ cứ đâm đâm cọ cọ phía sau của em, anh thái giám thì ngồi ở sau, em không nhịn dược nghĩ là anh đang ở sau làm em nên… hihi, cũng hơi thoải mái.”
Đoàn Lăng không nói gì một hồi rồi hừ lạnh, “Còn cảnh tắm rửa xảy ra chuyện gì?”
Chu Chu lại ngớ ra xong mới trả lời, “Chậc, vóc dáng anh ấy tương tự với anh, xung quanh sương mù mông lung không thấy rõ mặt mà em thì nhớ anh muốn chết, bị anh ấy chạm cái là cương rồi, không khống chế nổi.”
Đoàn Lăng tiếp tục hậm hừ, không tin, “Vậy anh thấy cảnh hai người bay lên không mà mặt em đỏ gay, đó cũng là tưởng tượng thành mặt anh à? Em nghĩ anh ngốc?”
Chu Chu thẹn thùng mím môi, yếu ớt trả lời, “Đó… không phải… Nói bằng lương tâm thì so với anh, anh ấy đẹp trai…” còn chưa nói ra hai chữ “hơn nhiều” thì thấy Đoàn Lăng nhếch mày, cậu vội vã cứng nhắc đổi giọng, “Đẹp trai… cái gì đâu, cũng chỉ bình thường thôi, hahaha…”
Đoàn Lăng ngắt lời, giơ tay vỗ mông Chu Chu, cúi đầu bất đắc dĩ hôn phớt lên miệng cậu, “Mặc dù em vừa ngốc vừa háo sắc nhưng mẹ kiếp anh lại càng ngày càng thích em.”
Chu Chu ngọt ngào, vừa tính nói vài câu êm tai dỗ anh hài lòng thì nghe Đoàn Lăng nói tiếp, “Nhưng em nói xem anh thích cái gì của em đây? Đầu óc ngốc nghếch, tính cách ngáo ngơ, thấy trai đẹp là không đi nổi, ăn cơm thì nằm sấp, xem ti vi thì ngồi xổm, vui vẻ là lại lắc mông như bị thần kinh, mỗi ngày đều vứt bỏ mặt mũi không biết xấu hổ là gì làm anh không chịu nổi, em điên như thế không có ngày nào là bình thường, hạnh phúc thì nằm bò nhảy tới nhảy lui, vẫn không thể thay đổi tật xấu, hôm nào cũng bị em chọc tức, lòng anh ghét bỏ em gần chết, ném thì không thể ném mà đánh càng không nỡ đánh, điều quan trọng là không phải con người, chỉ là con chó.”
Chu Chu: “…”
“Nhưng mà…” Đoàn Lăng xỉa xói xong thì bất đắc dĩ thở dài, hai tay giữ eo cậu kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn, “Sao lại thích em đến thế nhỉ?”
Chu Chu: QAQ
Chu Chu lần thứ hai không kìm nén nổi khóc òa, Đoàn Lăng nhói lòng, hôn một lúc rồi xoa tai cậu, thở hắt ra, “Ngốc, khóc gì chứ, cảm động quá hả?”
Chu Chu khịt mũi, dụi mắt vào lồng ngực anh, mạnh miệng chối, “Ai nói là cảm động, anh chê em chỉ là con chó, em bị anh chọc tức á.”
Đoàn Lăng cười trầm, vò đầu cậu dịu dàng trêu, “Bị chọc tức sẽ khóc, vậy thì ngày nào anh cũng phải chọc em tức khóc như chó luôn.”
“Huhuhu, em ghét loài người mấy anh cứ hay lấy chó ra để mắng người, rõ ràng bọn em dễ thương quá trời…”
“Dễ thương chỗ nào? Ngày nào cũng ngáo, ghét chết em.”
“…Huhuhu, anh đúng là vô tình, tàn khốc, cố tình gây sự, em không thích anh!”
Đoàn Lăng phì cười, nhướng mày hỏi, “Anh vô tình chỗ nào, tàn khốc chỗ nào, cố tình gây sự chỗ nào?”
Chu Chu: “…Anh hỏi