Ráng chiều, mặt trời ngả về tây.
Những vệt nắng cuối ngày rải từng việt dài trên nền đá cẩm thạch, nền nhà bóng loáng rải đầy những mảnh quần áo nhăn nhúm.
Trên giường lớn, người nằm kẻ ngồi.
Nguyệt Vy thẫn thờ nhìn lên trần nhà, hai mặt vô hồn trống rỗng, thật lâu sau đó, cô mới thốt ra một câu: "Tại sao lại là tôi?" Cô thật sự không hiểu vì sao Hoàng Phong lại cổ chấp dính lấy cô, xung quanh hắn không thiếu phụ nữ, muốn xinh đẹp khí chất bao nhiều có khí chất xinh đẹp bấy nhiêu.
Tổng giám đốc tập đoàn IPT, chỉ riêng danh phận này đã đủ để bao cô gái cam tâm tình nguyện ngã vào lòng hần.
Ngoại hình, gia thế, địa vị, Hoàng Phong không thiếu bất kì thứ gì, vậy thì tạo sao, vì cái gì, lại khăng khăng không chịu buông tha cho cô.
Tại sao lại là cô? Câu hỏi hay, nhưng hãn cũng không biết câu trả lời.
Chỉ đặt một câu hỏi ngược lại.
"Tại sao không được là em?”
Cô cười đến chua chát, nỗi uất hận dâng trào trong lồng ngực, sự nhục nhã khiến cô cảm giác ngột ngạt mệt mói.
Nguyệt Vy quay lưng về phía hắn, kéo chăn che kín tấm lưng đầy rẫy dấu hôn, là dấu vết chứng minh cho sự thỏa hiệp trầm luận của cô.
Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn Phí
Tổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!
Thi Thử Ngay
QC
Thanh âm nghẹn ngào bật ra từ cổ họng, yếu ớt nhỏ nhẹ như tiếng thút thứt nức nở: “Thứ anh muốn anh đã có được rồi đó.
Hai lần, đã đủ chưa? Đã đủ để buông tha tôi chưa?"
Cô hận hắn nhưng càng hận bản thân mình hơn.
Hận bản thân mình không nhìn ra bộ mặt của hắn, hận bản thân mình ti tiện hèn hạ đáp ứng han.
Cô mệt, thật sự rất mệt.
Hắn có hiểu hay không?
Đôi vai cô run lên từng hồi, xương bướm mỏng manh xinh đẹp hơi lộ ra, trên đó còn đọng lại những dấu hôn đỏ rực.
Ánh mắt hắn như lóe sáng lên, hần hơi cúi người, chui vào chăn, đôi môi lại chu du khắp tấm lưng trắng nõn, hắn hôn rất dịu dàng rất mê dam.
Cả người Nguyệt Vy không nhịn được mà run lên.
Cô muốn né tránh, hàn lại không cho.
Đến cuối cùng khi mỗi hắn dời đến vành tai mềm mượt khẽ liếm mút, cô không chịu nổi mà bật khóc: "Đừng...!tôi xin anh đấy.
Không muốn.
Tôi không muốn.
Hoàng Phong ngừng lại, ôm vai cô quay lại đối diện với hàn.
Ánh mắt hắn đen như mực, chăm chăm nhìn cô.
Nguyệt Vy mấp máy cảnh môi run rẩy: “Tôi xin anh, cầu xin anh, buông tha cho tôi đi.
Tôi mệt lắm.
Tôi rất met."
Ý tử cầu xin rõ ràng trong lời nói.
Hắn biết những lời cô nói là thật lòng.
Cô muốn rời xa hằn, rất muốn hãn hiểu, cô không có chút tình cảm nào với hãn.
Cho dù một lần, hai lần, hay vô số lần hoan ái với nhau, thân mật với nhau, trong tim cô vẫn không có hẳn.
Hãn không bằng một cọng tóc của tên Quốc Anh kia.
Nhưng hắn vẫn không cam lòng buông tay? Hãn không tin trên đời này có người đàn ông khác yêu cô hơn hắn.
Hắn là người đến trước, là người yêu cô đầu tiên, là người hèn mọn chờ đợi cô trưởng thành, định rằng tốt nghiệp ra trường sẽ ngỏ lời với cô.
Nhưng ai biết, trong lúc hắn đang chờ đợi cô đã phải lòng một người đàn ông khác.
Hắn không còn cách nào khác đành phải giam giữ cô bên mình.
“Vy, rồi em sẽ yêu tôi.
lắng phải chúng ta thống nhất với nhau rồi sao? Một năm sau, nếu em động lòng với tôi, tôi sẽ cam lòng thả em đi.
Không níu kéo." Hắn nhìn cô tha thiết, trong giọng là ý tử cầu xin khẩn khoản lại như dỗ dành yêu thương
Đôi mắt trong veo của cô hiện lên một tầng nước mắt, kiên quyết nói: “Anh nghĩ tôi sẽ yêu một kẻ đã cưỡng bức mình hay sao?" "Cưỡng bức?” Hắn nhíu chặt chân mày, khỏe mỗi giật giật: "Có cần tôi nhắc cho em nhớ không, là ai đã phỏng đăng rên rỉ trên người tôi? Hum?"
Nguyệt Vy tức giận đến run rẩy, cô vung tay muốn tắt hắn, hắn lại dễ dàng tóm được.
Một nụ hôn đặt lên bàn tay nhỏ mềm, hắn cười nửa miệng, ý vị châm chọc tràn đầy trong mất hận: "Có muốn tôi cho tên Quốc
Anh đó nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của em ở trên giường tôi như thế nào không? Để xem tới lúc đó hắn có còn yêu em được nữa không? Vy, em nghe cho rõ đây.”
Hàn cố ý dừng lại, một lúc mới nói thêm: "Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi cái gì cũng dễ nói.
Đừng chọc giận tôi.
Vì người chịu thiệt sau cùng cũng là em mà thôi."
Mặt Nguyệt Vy tái đi.
Hoàng Phong thương xót đặt một nụ hôn lên trán cô, dỗ dành.
“Ngoan, tôi không muốn làm em tổn thương.
Cho nên thử yêu tôi một chút, cả em và tôi đều thoải mái.
Có hiểu không?”
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời