Một người đàn ông có thể bất chấp tất cả, thậm chí là không màng đến mạng sống chỉ để bảo vệ một người con gái, thì anh ta phải yêu cô gái đó đến mức nào? chắc chắc là
Tình yêu đó đã vượt xa cả tình yêu dành cho bản thân.
Khi đứng trước ranh giới sống chết, mấy ai còn màng đến sinh mệnh của người khác.
Lòng ham sống và khao khát sống chính là bản năng ngự trị trong mỗi con người, thế nhưng khi đứng trước hoàn cảnh nghiệt ngã đó chứng kiến cô sắp gặp nguy hiểm, bản năng của hắn là bảo vệ cô chứ không phải là chính mình.
Nguyệt Vy chỉ bật ra ba từ “tôi xin lỗi” mà trái tim như muốn nứt ra thành từng mảnh.
Hắn suýt mất mạng nhưng cô lại chỉ có thể nói một câu xin lỗi vô giá trị.
Cô thấy bản thân mình xấu xa ích kỉ hèn mọn vô cùng.
Bản thân bằng nhiên trở nên thật nhỏ bé trước tình yêu của Hoàng Phong.
Nguyệt Vy nghẹn ngào đến lạc giọng “Tôi không xứng đáng để anh phải bất chấp mạng sống của mình như vậy.
Hoàng Phong, tôi chưa bao giờ nghĩ trên đời này sẽ có một người vì mình mà không màng đến cả mạng sống, tôi hạnh phúc, nhưng nhiều hơn cả chính là cảm giác vô cùng tội lỗi.”
Từ nãy đến giờ, Hoàng Phong vẫn giữ nguyệt một mảnh im lặng.
Hắn chỉ yên tĩnh lắng nghe tâm tình của cô, cảm nhận từng giọt nước mắt lạnh ngắt của cô rớt xuông mu bàn tay, không phải hắn không muốn nói, mà là thật sự cổ họng không thể bật ra được một thanh âm nào.
Tất cả đều nghẹn lại trước lời bộc bạch cùng vẻ mặt đau thương của Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy nằm chặt lấy tay Hoàng
Phong chầm chậm áp lên má mình, cảm nhận hơi ẩm từ tay hắn, lòng cô an ổn đến lạ thường.
Nhưng đến nhìn vào đôi mắt mông lung yếu ớt của Hoàng Phong, trái tim cô càng thêm đau đớn: "Tôi thật sự không dám nghĩ...!bản thân mình sẽ ra sao nếu như...!anh sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa.
Hoàng Phong, cảm ơn anh vì tất cá."
Cảm ơn?
Là cô đang bày tỏ sự cảm kích với hẳn đây sao?
Những giọt nước mắt kia phải chăng chỉ là vì cảm thấy có lỗi.
Hoàng Phong buồn bã nhìn co, bạc môi khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng Nguyệt Vy lần nữa lên tiếng: “Hoàng Phong, tôi không tiếp nhận tình cảm của anh bởi vì ngay từ đầu quan hệ của chúng ta đã là rào cản.
Anh là cậu chủ, tôi chẳng qua chỉ là cô hầu nhỏ theo sát chân anh mấy năm, dù cho xa cách một thời gian không gặp lại nhưng tôi vẫn không thể nào chấp nhận được mối quan hệ này.
Hơn nữa, lúc đó, tôi còn đang yêu một người đàn ông khác.
Thật sự, tôi chưa bao giờ nghĩ hai chúng ta sẽ đi đến ngày hôm nay.
Hoàng Phong vẫn khóa chặt anh nhìn trên người cô, bất di bất dịch không dời khỏi đôi mắt trong veo đầm lệ của cô.
Hắn cảm thấy Nguyệt Vy bây giờ rất khác lạ, những lời cô nói tựa như tiếng lòng mà lâu nay cất giấu.
Nguyệt Vy chưa bao giờ nói nhiều với hắn như thế và hắn...!cũng chưa bao giờ kiên nhẫn lắng nghe một người như vậy.
Cô nói: “Tôi đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, từng hận anh vì cho rằng chính anh đã cướp mất hạnh phúc của tôi, từng ghét anh vì cho rằng anh xấu xa muốn chơi đùa tình cảm của tôi mà bất chấp tất cả.
Những điều này hắn đều biết chỉ là hắn không hề biết đến hai chữ “đã từng” kia.
Đã từng ư? Vậy bây giờ thì sao? "Nhưng bây giờ, tôi nghĩ bản thân mình nên sống thật với cảm xúc của mình.
Hoàng Phong, anh còn nhớ những gì tôi đã nói với anh trước kia xảy ta tai nạn không?”
Hoàng Phong gật đầu, giọng nói có phần yếu ớt: nhưng có phần kiên định: “Những lời em nói từ trước tới nay tôi chưa từng quên.
Nguyệt Vy nắm chặt lấy tay hắn, đáy mắt càng thêm long lanh: "Vậy...! tôi đã nói gì, anh còn nhớ không?” “Em nói, em không hề muốn rời khỏi tôi.” “Còn gì nữa?" “Em nói...!em không hề chán ghét tôi?”
Nguyệt Vy ngập ngừng, đôi mắt lại đó hoe: “Anh không tin những gì tôi nói là thật có đúng không?”
Không phải không tin mà là không có cách nào tin được.
Cô nói cô không chán ghét hắn nhưng lại âm thầm muốn rời bỏ hẳn.
Như vậy, hắn có tự lừa dối bản thân mình ra sao cũng không thể tin được những lời này của cô.
Nguyệt Vy thấy hắn im lặng cũng thầm biết câu trả lời, cô chạm tay vào khuôn mặt của hắn, thật lâu sau mới đủ can đảm nói ra một câu: “Ngay cả em cũng không tin, nhưng đó là sự thật.”
Nháy mặt Hoàng Phong thoảng sững sờ, đôi mắt trong veo của
Nguyệt Vy sáng ngời ánh lên vẻ chân thành chưa từng có.
Cô sở khắp khuôn mặt của Hoàng Phong, những cái chạm nâng niu đầy yêu thương.
Hoàng Phong có cảm giác như bị ai đánh trúng