Khi bạn yêu một người đàn ông quá xuất chúng, quá vượt bậc...!và bạn không ưu tú như anh ấy, thì hẳn là sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra.
Vấn đề cơ bản và thường gặp nhất đó chính là những lời lẽ khó nghe từ những người xung quanh.
“Cô ta không xứng với anh ấy.
“Cô ta là loại phụ nữ ham tiền.
“Tầm thường kém cỏi như thế, anh ta mù hay sao lại đi yêu cô gái đó?" Bạn có nên quan tâm hay không? Câu trả lời là có.
Nhưng tuyệt đối không nên bận lòng, và đặt toàn bộ lực chú ý lên những lời mỉa mai thiếu thiện ý đó.
Việc của bạn là phấn đấu, nỗ lực hoàn thiện bản thân, để có thể ngẩng cao đầu đi bên cạnh người đàn ông của mình.
Đừng bao giờ vì những lời đó mà oán trách bản thân, thay vì để thời gian oán trách hãy tự kiểm điểm thay đổi và nâng cao giá trị bản thân.
Hoàng Phong yêu thương có như vậy, yêu đến bất chấp cả mạng sống, cô làm sao có thể vì những lời lẽ mỉa mai đó mà chùn bước.
Chỉ có thể lấy đó làm động lực để nỗi lực và hoàn thiện bản thân.
Có vẻ như Hoàng Phong cũng đã hiểu được suy nghĩ này của Nguyệt Vy, khi nghe cô nói vậy, anh nhìn cô thật lâu, trong ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng vô tận.
Hoàng Phong kéo
Nguyệt Vy lại gần, anh đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô, thật nâng niu thật nhẹ nhàng.
Vài giây sau, anh mới trầm giọng nói: “Người khác nói gì không quan trọng bằng việc anh nhìn nhận và yêu thương em ra sao? Anh hiểu suy nghĩ của em, hiểu luôn cả những băn khoăn của em về mối quan hệ của chúng ta.
Ngừng một chút, anh nằm lấy tay cô nâng lên đặt một nụ hôn thật khẽ: "Anh cũng chỉ là một kẻ si tình hèn mọn chờ đợi tình yêu của em mà thôi.
Là người đàn ông vì em mà rung động, vì em mà điên cuồng.
Chúng ta yêu nhau đừng nhìn vào vị trí mà ta đang đứng, đừng quan trọng anh là ai, đừng đặt nặng hơn thua, chênh lệch.
Có như vậy, tình yêu mới lâu bền được.
Vy, em hiểu những gì anh nói không?"
Nguyệt Vy mỉm cười, bỗng dưng thấy khỏe mắt mình cay xè.
Cô làm sao có thể không hiểu những gì anh nói.
Tâm tư của một cô gái 20, anh hiểu rõ như nằm trong lòng bàn tay, cô tự ti thế nào, cô bận tâm ra sao, anh đều thấu hiểu.
Một câu “anh chỉ là” đã nói lên tất cả.
Thật ra trong mối quan hệ này, anh chưa từng quan tâm đến việc cô là ai, anh là ai, cũng chưa từng bận lòng đến sự cách biệt giữa hai người.
Anh cũng chưa từng nghĩ mình đứng ở vị trí cao hơn cô, càng không có suy nghĩ cô không xứng đáng.
Anh chín chắn sâu sắc ưu tú hơn cô nhiều.
Bỗng nhiên Nguyệt Vy cảm thấy tự hào làm sao, khi được ở bên cạnh anh.
Biểu thị cho câu trả lời của mình, cô nhích người lại gần, hai tay vòng qua thắt lưng anh, nũng nịu trong lòng anh ba từ: "Cảm ơn anh.
Hoàng Phong vuốt vuốt mái tóc dài của cô, bộ dạng như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, đến cả ánh mắt cũng lên ánh lên sự cưng chiều vô hạn.
Khi hai người còn đang ôm nhau thắm thiết, thì bỗng dưng một âm thanh “bịch” vang lên, nghe như tiếng đồ vật rơi.
Nguyệt Vy vội vàng ngồi thẳng dậy, quay đầu ra phía cửa.
Hoàng Phong cũng đưa mắt nhìn theo, bàn tay vẫn còn đặt trên mái tóc Nguyệt Vy.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đứng ngoài cửa, ánh nắng bên ngoài chiếu lên gương mặt cậu phủ một tầng sáng nhu hòa.
Túi hoa quả rớt xuống sàn, vài quả lê lăn dài trên sàn nhà, có một quả lần đến chân cô.
Ánh mắt thiếu niên nhìn Nguyệt Vy mơ hồ phảng phất sự mất mác cô đơn.
Đáng thương như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nguyệt Vy chẳng hiểu sao lại có cảm giác chột dạ khi đối diện với ánh mắt của cậu, môi cô run run chỉ kịp duy nhất bật ra một từ: “Tân...!Còn chưa nói xong, Nhật Tân đã bước lùi về phía sau, sắc mặt cậu tái nhợt, chẳng nói chẳng rằng chạy biển đi.
Nguyệt Vy kinh hãi đứng lên, cô chẳng suy nghĩ gì chỉ muốn đuổi theo ngay lập tức.
Nhưng một bàn tay đã níu tay cô lại, Hoàng Phong nhàn nhạt nói: “Để cậu ta đi đi.”
Nguyệt Vy làm sao có thể nhẫn tâm như thế được.
“Không được.
Em thả em ra, em phải đi.
Em...!Em không thể Tân đi như thế.” Dứt lời, cô không thèm quan tâm đến sắc mặt anh ra sao, dứt khoát gạc tay anh ra, chạy nhanh ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn duy nhất một mình Hoàng Phong.
Khuôn mặt Hoàng Phong trầm xuống một màu ảm đạm.
Ánh mắt lạnh đi vài phần.
Căn phòng im ắng lạ kì, phút chốc chỉ còn lại tiếng thở dài của anh.
**
Từng khóm hoa cải vàng ươm trải dài, một cơn gió nhẹ lướt qua mạnh theo mùi hương nhẹ nhàng tương thoảng.
Ngọn gió mang theo chút hương hoa quyến luyến trên những lọn dài của của cô gái trên