Cánh cửa vừa mở ra, nụ cười hiện rõ trên đôi môi, cô cất lời chào thân thiện: “Hôm nay, anh giao sớm...?” Chữ “thế” còn chưa bật ra khỏi miệng đã mắc nghẹn nơi đầu lưỡi.
Nguyệt Vy sững sờ đứng bất động, đôi mắt mở to hiện rõ sự kinh khiếp.
Tựa như nhìn thấy ma quỷ đứng trước cửa, cô muốn thét lên thật to nhưng chẳng thốt ra được bất kì âm thang nào.
Một giây sau đó, Nguyệt Vy phản ứng nhanh như bị điện giật, gấp gáp đóng mạnh cửa lại.
Chỉ là, bàn tay ai đó đã nhanh hơn, lập tức chặn đứng đường trốn của cô.
Hoàng Phong ngang nhiên bước vào phòng, thân thể cao ngất đứng chắn trước cửa.
Anh mặc áo sơ mi màu trắng, áo vest tùy ý vắt trên cánh tay, cà vạt chỉn chu, ngũ quan anh tuấn đoan chính, khí chất nho nhã ôn hòa, duy chỉ có đôi mắt kia là lóe sáng đến quỷ dị chất chứa kích động cùng điên cuồng nhìn về phía cô.
Ánh mắt Hoàng Phong rất phức tạp, tựa như bị thương cùng quẫn lại như như điên cuồng giận dữ muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Từ trên cao nhìn xuống, hắn nhìn cô chuyên chủ, nhìn đến mức Nguyệt Vy sợ hãi run da đầu.
Vì lực đẩy quá lớn, đến giờ phút hiện tại cô vẫn đang ngã ngồi dưới sàn, cô chống hai tay dưới sàn lạnh băng, trần trần nhìn Hoàng Phong.
Hai năm không gặp, Hoàng Phong càng thêm âm trầm đáng sợ, giờ đây chỉ nhìn thấy ánh mắt của hắn, Nguyệt Vy cũng đã thấy cả người lạnh băng, ánh mắt của Hoàng Phong tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Sự sợ hãi đánh bật bao kiên cường dũng cảm, thấy Hoàng Phong tới gần, Nguyệt Vy ra sức bò về sau, cô muốn hét lên thật to nhưng âm thanh cứ nghẹn đứ lại trong cổ họng cuối cùng chỉ còn lại tiếng kêu khóc sợ hãi chỉ một mình Hoàng Phong nghe thấy.
“Cứu...!Cứu tôi.
Có ai không.?” Cô thét trong vô vọng.
Muốn hét to hơn nữa, nhưng một tay Hoàng Phong đã bịt chặt miệng cô.
Cô giãy dụa điên cuồng, nước mắt từng giọt rơi xuống ướt đẫm hai gò má mềm.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, Nguyệt Vy liền rơi vào trạng thái hôn mê.
Trước khi bất tỉnh, cô nhận thấy thân thể mình được ai bế hổng lên, bên tại thì thầm lời nhỏ nhẹ: “Bảo bối, có biết anh nhớ em đến mức nào không?”
Là nhớ đến điên cuồng ngây dại.
Là nhớ đến mức chỉ nghĩ đến cô thôi, trái tim như tan nát ra từng mảnh.
Không ai biết hai năm qua hắn đã sống thế nào khi không có cô Không ai biết hắn đã chịu những dày vò đớn đau tội lỗi nào khi Nguyệt Vy ra đi.
Không ai biết, không ai hay.
Bởi vì người ta không phải là hắn làm sao cảm được nỗi đau khi người con gái mình yêu đến tận xương tủy rời đi.
Nói là đau chi bằng thay là khổ sở, là bất lực, là bị phẫn.
Khi bị một bát nước nóng đổ vào tay, bong tróc, trầy da đau đớn, người ngoài cuộc không hiểu cảm giác của mình, có người đồng cảm vứt lại vài câu thương xót.
Kẻ vô tình chẳng thèm đoái hoài tới còn thờ ơ cho rằng chỉ là một vết thương.
Rồi da non sẽ mọc lên, rồi miệng vết thương sẽ khép lại.
Ừ, chỉ thế thôi, họ nào đâu cảm được nỗi đau hay khổ sở hắn đang chịu.
Khi Nguyệt Vy rời đi, có người nói.
“Chỉ là một người phụ nữ, trên đời này đâu phải chỉ mình cô ta là phụ nữ?
Người khác nói: “Với điều kiện của mày muốn bao nhiêu phụ nữ mà chẳng được? Loại gì mà chẳng có?”
Và mẹ hắn cũng nói: “Con muốn những cô gái dịu dàng nhỏ nhắn như Nguyệt Vy đúng không? Trên đời này thiếu những cô gái như Nguyệt Vy, thậm chí còn đáng yêu dịu dàng hơn con bé rất nhiều ?"
Trên đời này có rất nhiều phụ nữ, dịu dàng như cô.
Đúng!
Cũng có rất nhiều cô gái tinh nghịch đáng yêu xinh đẹp như cô.
Không sai!
Nhưng không phải cô, hắn thấy sự dịu dàng hóa ra lại quả nhu nhược, không phải cô, hắn thấy sự tinh nghịch chẳng đáng yêu mà thật phiền phức.
Sự thật là, nếu không yêu, bao nhiêu tốt đẹp cũng hóa thành phiền phức.
Giờ đây nhìn người con gái mềm mại ngủ bên cạnh, hằn thấy lòng mình an ổn đến lạ kì, mọi tế bào trên cơ thể hưng phấn đến tột độ.
Hắn nhìn cô say đắm tựa như đã thú nhìn con mồi, nhìn mãi nhìn mãi không biết no.
Hắn yêu thương hôn lên mắt cô, lên mũi cô, lên má cô tựa như đang thưởng thức một món ngon.
Cuối cùng dừng lại ở đội môi hồng nhuận.
Đôi môi này vẫn mềm mại như vậy, mát lạnh ngọt