Khuôn mặt cô nhăn lại một chỗ, mặt mày tái xanh viết đầy kháng cự.
Cô cắn môi, lí nhí nói: "Không muốn uống.
Hắn nheo mắt nhìn cô, không vui lặp lại lần nữa: "Lại đây.
Lông mày cô cau chặt lại, ánh mắt hiện đầy sự kháng cự Cô đứng chôn chân tại chỗ không hề có ý định đi lại chỗ hắn, hai tay nắm chặt mép vảy, lí nhí nói: “Tôi không muốn uống
Sắc mặt Hoàng Phong tối sầm lại, hắn nhịp nhịp ngón tay trên bàn ăn, không nhanh không chậm hỏi lại: “Bây giờ em có tới đây hay không?”
Cô lắc đầu.
Hắn quát lên: “Qua đây” Ánh mắt Hoàng Phong sắc lạnh nhìn về phía cô, lóe lên sự tức giận mơ hồ, Nguyệt Vy vẫn đứng chân chân tại chỗ, hai tay mân mê mép váy, hoảng sợ nhìn hắn.
Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCHoàng Phong thở hắt ra một hơi, hắn đứng lên, lạnh giọng hỏi: “Em qua hay tôi tới ?”
Nguyệt Vy không ngừng lắc đầu, cô bước lùi về sau: “Tôi không muốn uống.
Không uống gì cả.” Nói rồi, cô xoay người chạy lên cầu thang.
Trái tim trong ngực nhảy bình bich.
Hoàng Phong giận quá hóa cười.
Hắn rất nhàn nhã ung dung, hai tay đút vào túi quần hướng theo cô gái nhỏ đang hấp tấp chạy lên lầu.
Ba bước chạy của Nguyệt Vy mới bằng một bước đi của Hoàng Phong, lại nói, cô đang ở trong địa bàn của hắn, trốn thế nào cũng không thoát.
Chẳng qua Nguyệt Vy vẫn không kìm được mà liều mình bỏ chạy, cô thực sự không muốn uống thứ thuốc đẳng nghét đó, chính xác là không muốn sinh con cho Hoàng Phong.
Vết thương trên người chưa lành, đau nhức khiến cô chạy chậm hơn bình thường, mà cho dù thân thể bình thường cô cũng không địch lại nổi Hoàng Phong.
Chạy chưa được nửa cầu thang thì Hoàng Phong đã tóm eo cô, chỉ cần một cánh tay đã có thể nhắc bổng cô lên vai.
Nguyệt Vy hoảng loạn hét lên: “Thả tôi xuống, không muốn uống, anh thả tôi xuống, không muốn, không muốn uống mà”
Cô khóc òa lên như đứa trẻ, hai chân liên tục quẫy đạp, hai tay đấm mạnh vào lưng hắn không ngừng.
Hoàng Phong vẫn chẳng mảy may quan tâm, hắn vững vàng bước lại gần bếp, đem cả người cô khóa trụ trên bệ.
Nguyệt Vy giãy dụa đòi xuống, hắn lại mạnh mẽ giữ chặt eo cô, Nguyệt Vy đau đến nức nở: “Đau...!tôi đau.
Hức...!Nghe thấy giọng cầu khẩn của cô, hắn nới lỏng tay một chút nhưng vẫn không buông ra.
Cô nhìn nồi thuốc bắc trên bếp ga, trên mặt nhanh chóng hình thành nét kháng cự, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, cất giọng van xin: “Hoàng Phong, tôi không uống, không uống đầu.
Đắng lắm, không muốn uống” “Đăng một chút thôi, không sao cả” Hắn dỗ dành tựa như đang nói chuyện với một đứa trẻ, giọng nói dịu dàng nhưng lại đầy uy lực.
Một bên hắn giữ cô trên bệ bếp, một bên cầm muôi múc thuốc ra chén, rồi nhẹ nhàng khuấy đều.
Chứng kiến cả quá trình đó...!
Mặt Nguyệt Vy cắt không ra một giọt máu.
Cô đã uống hai lần thuốc này rồi.
Cô thực sự rất sợ mình sẽ mang thai, Hoàng Phong quan hệ không dùng đồ bảo hộ, cũng không cho phép cô dùng thuốc tránh thai.
Nếu lỡ như có thai thật, có thực sự không dám nghĩ đến hậu quả, cả đời ở bên cạnh một người đàn ông chiếm hữu đến tàn bạo như thế này, một từ chua xót không diễn tả hết tâm can lòng.
Nghĩ đến đây, nước mắt lại không kìm được mà thi nhau rơi xuống: “Hoàng Phong, anh tha cho tôi, tôi không muốn uống, không muốn.
ưm.”
Hoàng Phong kê sát bát thuốc tới miệng cô, dịu giọng nói: “Ngoan, há miệng nào!”
Nguyệt Vy nghiêng đầu về sau, hai tay muốn đem bát thuốc đẩy ra lại bị Hoàng Phong mạnh mẽ bắt về sau lung.
“Không uống...!ưm...!ưm...!A...! Hức...!ực ực...!Cổ họng liên tục bị ép nuốt xuống thứ thuốc đen ngòm đẳng nghét Nước mắt bò qua đôi môi, giàn dựa ướt đôi má mềm.
Đợi đến khi uống hết bát thuốc bắc, Nguyệt Vy khóc đến sặc sụa.
Dạ dày không chừng co bóp, thực quản trào lên vị thuốc đăng ngắt, cô họ liên tục, thực sự muốn nôn ra nhưng Hoàng Phong lại cảnh cáo: “Em thử nôn ra đi, nôn ra chứng nào thì uống lại chừng đó.
Cô bật khóc nức nở, mặc kệ lời nói của Hoàng Phong, nỗ lực họ ra muốn nên thứ thuốc đó ra ngoài.
Chỉ là chất lỏng chua nồng vừa trào lên đệ cổ họng, tay Hoàng Phong chặn đứng ngay cổ cô bóp mạnh.
Đôi mắt hắn hằng lên tia máu đỏ, tàn bạo ác liệt, hắn nghiến răng nghiến lợi như muốn nghiền nát cô: “Nuốt xuống, em nuốt xuống cho tôi.”
Cả người như bị đảm bùn lầy xâm lấn, giãy dụa thế nào cũng không thoát được sự kìm chế của Hoàng Phong.
Tóc tại bê bết dính đầy trên mặt, đôi mắt hoảng loạn tràn nước mắt, mặt mày đỏ ửng cả lên, bộ dạng cô chật vật như người đang vật lộn níu giữ sự sống, có chút đáng thương lại u uất tuyệt vọng.
Ánh mắt Hoàng Phong như muốn giết người, Nguyệt Vy có cảm giác hắn không phải đang nhìn cô mà là nhìn kẻ địch trên chiến trường.
Hô hấp ngày một khó khăn, hình ảnh khuôn mặt Hoàng Phong lập lòe trong ánh nước, mờ mờ ảo ảo.....!
Và rồi mọi thứ như xoay vòng điên đảo, nửa giây cuối cùng tưởng chừng cô sẽ chết trong tay Hoàng Phong thì hần đột ngột buông tay ra.
Vì không kịp phòng bị, cả người yếu ớt của cô ngã xuống sàn nhà không thương tiếc.
Đầu gối truyền đến cảm giác đau nhói, trời đất quay cuồng xoay chuyển.
Hình ảnh trước mặt ngày một mờ dần, có cảm giác ai bế bồng cô lên,