Bà không ngờ Hoàng Phong sẽ nói ra câu đó.
Còn đang trận trối kịp nghẹn lời, thì Hoàng Phong đã tiếp lời, câu nói làm bà tức nổ phổi.
“Mẹ cho con thời gian cụ thể, luật sự của con sẽ làm việc với mẹ.
Và nếu như muốn tổng con vào tù, tốt nhất mẹ nên chuẩn bị bằng chứng chu đáo một chút, bởi vì vu khống người khác cũng là một tội danh rất nặng.
Sau câu nói đó, Hoàng Phong gọi điện thoại cho Minh Khang yêu cầu sắp xếp thời gian để luật sư làm việc với Hoàng Kim Ánh.
Nhanh gọn lẹ dứt khoát, một đòn đánh trúng tâm điểm.
Hành động này chính là lời tuyên cáo hắn thực sự không e dè trước lời cảnh báo của Hoàng Kim Ánh.
Muốn kiện cứ kiện, kiện đến đầu hắn hầu đến đó.
Còn muốn cướp Nguyệt Vy từ tay hắn, đến nghĩ cùng đừng nghĩ.
Hoàng Phong đứng lên hắn rút khăn giấy từ trong túi ra, lau sạch hết nước trên mặt.
Động tác ưu nhã đường hoàng không một tia nao núng.
Từ đầu đến cuối Hoàng Kim Ánh không nói một lời, cả gương mặt chìm trong sự bàng hoàng sững sờ.
Hoàng Phong nhìn bà, khỏe môi nhếch lên một đường cong hoàn mĩ: “Mẹ, mẹ vẫn luôn như vậy.
Từ trước đến nay đều như vậy."
Ngừng một chút, hắn tiếp lời, âm thanh trầm xuống rất ảm đạm: "Từ nhỏ đến lớn con chưa từng thấy mẹ ủng hộ con bao giờ? Từ đầu chỉ cuối mẹ luôn ra lệnh bắt ép con học cái này, học cái kia, ngay cả con thích gì mẹ cũng chưa từng hỏi.”
Giọng hắn trầm xuống, ánh mắt xa xăm lại nhuốm màu ảm đạm: “Sự nghiệp, con không tự lựa chọn, con trở thành ai cũng không thể tự lựa chọn.
Vậy bây giờ chỉ còn người con gái con yêu thôi, xin mẹ hãy tôn trọng lựa chọn và tình cảm của con dành cho Nguyệt Vy.
Thưa mẹ "
Hoàng Kim Ảnh ngước đôi mắt nhập nhòa nhìn Hoàng Phong, bà nghe Hoàng Phong nói:
"Mẹ có thể không ủng hộ con nhưng sẽ không bao giờ ngăn cấm được con.
Bởi vì, con trai của mẹ có thể sống thiếu bất cứ thứ gì ngoại trừ Nguyệt Vy, có thể không cần bất cứ ai ngoại trừ người con gái đó.
Con yêu Nguyệt Vy, yêu đến điên cuồng khổ sở mẹ có biết hay không?” Viền mắt Hoàng Phong đã đỏ lên, một giọt nước trong veo nóng hổi rớt ra từ khỏe mi hắn, lạnh lùng nhưng đau thương, tha thiết những thống khổ.
Hoàng Kim Ánh như người mất hồn, khi nhìn thấy giọt nước mắt hiếm hoi bò bẫm trên gương mặt của Hoàng Phong, trái tim bà như bị ai bóp nghẹn.
Ánh nắng ngoài trời đột nhiên vụt tắt.
Và giờ phút này bỗng nhiên có thứ gì đó trong bà sụp đổ.
Từng lời nói của Hoàng Phong như rút hết tâm can của bà, một người phụ nữ làm mẹ gần 30 năm như bà, bỗng dưng có cảm giác tội lỗi vô cùng.
Đúng như lời Hoàng Phong nói, từ nhỏ đến lớn bất kể chuyện gì bà đều ra quyền quyết định, áp đặt lên nó, mà chưa từng hỏi xem nó có thích hay không, nó có vui khi bà hay làm vậy.
Năm 10 tuổi, Hoàng Phong lần đầu bộc lộ khao khát học đàn piano, bà vừa mới nghe đã gạc bỏ, cho rằng những thứ đó không giúp ích cho con đường tương lai.
Tiếng anh, tiếng pháp, tất cả những khóa học huấn luyện trở thành một người kế nghiệp bà đều bắt Hoàng Phong học hết.
Nó không cãi một tiếng, thậm chí thành tích còn vượt trội hơn người.
Thế nhưng bà đã quên mất sự vui vẻ của Hoàng Phong, quân mất nhu cầu và nghiện vọng của nó.
Đến khi trưởng thành, bà cũng một hai bắp ép nó lấy Thiên Di, chia cắt mối quan hệ của Nguyệt Vy không dưới một lần.
Lại một lần nữa lấy tư cách người mẹ để áp đặt lên chuyện tình cảm của nó.
Bây giờ nhận ra, thì ra bản thân mình cũng là một người phụ nữ lạc hậu theo lối suy nghĩ “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.
Thật ra, chuyện tình cảm nam nữ người ngoài có cổ thế nào cũng không thể can thiệp được.
Bà cứ tưởng chỉ cần đưa Nguyệt Vy biến mất khỏi cuộc sống Hoàng Phong là mọi chuyện có thể giải quyết êm đẹp, là Hoàng Phong có thể quên được Nguyệt Vy.
Thế nhưng, chừng đó năm, Hoàng Phong vẫn ôm đau đáu một bóng hình, bất kể bà nói thế nào, khuyên rằng thế nào đều không cản được nó.
Hoàng Kim Ánh đã quên mất rằng, duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu.
Nếu thật sự có duyên, có bắt ép thế nào cũng bằng không, có chia rẻ thế nào cũng không thể ly biệt.
**
Cả ngày hôm nay Hoàng Phong không về nhà, đồ ăn hắn đã sẵn để trong tủ lạnh, Nguyệt Vy chỉ việc ăn lại là có thể ăn được.
Ở nhà cả