Hai mắt Nguyệt Vy dẫm lệ nhìn Hoàng Phong, trên trận hắn nổi đẩy gân xanh, từng giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống trước ngực cô, động tác của hắn ngày càng nhanh ngày càng mạnh.
Chiếc giường thượng hạng cũng không chịu nổi mà lay động dữ dội.
Cả cơ thể bị đẩy mạnh lên trên, suýt nữa thì va vào thành giường.
Cô cắn môi, nước mắt thi nhau rơi xuống, xấu hổ xen lẫn nhục nhã khiến cô không thể ngừng khóc được.
Cô nhắm nghiền mắt, trong lòng chi cầu mong hắn kết thúc nhanh một chút mà thôi.
Nhưng quá trình này quá dài, còn dài hơn cả những lần trước.
Nguyệt Vy nhớ lại câu nói của hắn “em có thai rồi sẽ không chạy đi đâu được nữa" thì càng thêm run sợ.
Hai mặt Nguyệt Vy đẫm lệ nhìn Hoàng Phong, trên trán hàn nổi đầy gần xanh, từng giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống trước ngực cô, động tác của hắn ngày càng nhanh ngày càng mạnh.
Chiếc giường thượng hạng cũng không chịu nổi mà lay động dữ dội.
Cả cơ thể bị đẩy mạnh lên trên, suýt nữa thì va vào thành giường.
Cô cắn môi, nước mắt thi nhau rơi xuống, xấu hổ xen lẫn nhục nhã khiến cô không thể ngừng khóc được.
Cô nhắm nghiền mắt, trong lòng chỉ cầu mong hắn kết thúc nhanh một chút mà thôi.
Nhưng quá trình này quá dài, còn dài hơn cả những lần trước.
Nguyệt chạy đi đâu được nữa" thì càng thêm run sợ.
Vy nhớ lại câu nói của hắn "em có thai rồi sẽ không Cổ tay của quây thế nào cũng không thoát được chi càng tăng thêm đau đớn, áo sơ mi cọ sát vào tay, cảm giác đau rất lại áp đến
Hắn dường như nhận được sự xao lãnh của cô, một tay áp vào má cô, không cho nghiêng đầu né tránh, ngực phập phồng liên tục: “Mở mắt ra.
Nhìn tôi." Nguyệt Vy cau chặt chân mày, mi mắt nhắm chặt cương quyết không chịu nghe lời hắn.
Hoảng Phong không kìm được tức giận, thúc mạnh vào người cô, cảm giác bị xâm chiếm đến nơi sâu nhất khiến cả cơ thể Nguyệt Vy run rẩy.
Cô bật khóc nức nở lên.
Hắn lại hung hăng hôn xuống, bên dưới luật động không ngừng nghỉ.
Mỗi lần thúc vào trong mắt hắn lại hiện rõ vẻ đau đớn giằng co, là nỗi tuyệt vọng cùng quần.
Những giọt mổ hội đọng đầy trên mái tóc Hoàng phong, không biết qua bao lâu hắn vẫn không dừng lại, liên tục hưởng thụ khoái cảm chiếm hữu cô từ mọi góc độ.
Mãi đến khi, cô nghe thấy tiếng gầm gừ thỏa mãn bên tại đột nhiên ngừng lại chỉ còn lại tiếng thở nặng nề hỗn bền, nơi nào đó có cảm giác nóng rẫy nhảy nhua hắn mới dừng lại.
Mà lúc này, Nguyệt Vy cũng đã không còn hơi sức, cảnh vật trước mặt mờ dần như phủ sương mù, gương mặt tuấn mỹ nhòe đi trong màn nước mắt, cô ngất lịm đi.
Lúc này đây, một giọt nước mắt nóng hồi lăn ra từ khỏe mắt Nguyệt Vy, nhỏ xuống mặt gối ướt đẫm Hoàng Phong hôn nhẹ lên mi mắt cô, ngay thời khắc đó, một giọt nước trong veo từ đuôi mắt hán cũng rời xuống hòa quyện vào mặt gối ướt mềm.
Mặt trời ngả về tây, ráng chiều những vệt nắng cuối ngày kéo về đường chân trời.
Tòa biệt thự to lớn chim nghim trong hoàng hôn.
Xuyên qua cửa sổ ánh nắng nhàn nhạt rọi vào một căn phòng khách rộng lớn.
Hoàng Phong ngà người sau thành ghế, bộ dạng mệt mỏi chán chường.
Ngọn đèn nhu hòa chiếu lên người hắn, sợi tóc đen che đi gương mặt thâm thủy.
Hắn mặc một chiếc áo bun trắng, sạch sẽ phóng khoảng Hoàng Kim Ảnh ngồi đối diện trên số phía đối diện nhìn thấy con trai không để tâm những lời mình nói, bà tức giận đặt mạnh tách tràn xuống bản "Con có đang nghe mẹ nói không?"
Hp thở hắt ra một hơi, nhíu nhíu mi tầm: “Mẹ nói xong chưa?"
Kim Ảnh giận đến mức bờ vai run lên bần bật: "Con...!
Hoàng Phong con muốn mẹ phát điên lên mới vừa lòng có đúng không? Con hà tất phải ép buộc con bé, nó không yêu con hơn nữa con và Nguyệt Vy không thể nào có tương lai?" Bà thở dài một hơi, cau chặt chân mày: “Con nhất định phải cưới Thiên n.
Đó là di nguyện của bố con trước khi mất, còn nữa, cuộc hôn nhân này còn liên quan đến cả gia nghiệp của nhà ta." "Nếu mẹ thích thì đi mà cưới cô ấy.
Còn con, con chỉ cười người con yêu mà thời " “Hoàng Phong.
"Mẹ đừng nhắc lại chuyện này trước mặt con, kết hôn với ai là do con chọn lựa.
Ai cũng không có quyền ép buộc.
Hoàng Kim Ảnh nổi giận bừng bừng: "Con...!Con nên nhớ nếu không có gia đình Thiên n, bây giờ sản nghiệp Hoàng gia cũng chẳng còn.
Gia đình chúng ta mang ơn nhà họ Dương rất nhiều.
Khi bố mất đi, nếu không phải bố Thiên đứng ra gánh vác công ty thì bây giờ vị trí mà con đang ngồi cũng thuộc về người khác.
Mẹ con chúng ta cũng không thể nào có ngày hôm nay.
Nhớ lại năm đó, bà lại rơm rớm nước mắt.
Nếu như không có Dương Thiên Hào, bà và Hoàng Phong không biết nương tựa vào đầu.
Chồng mất khi con trại chỉ vừa tròn 10 tuổi, Thiên Hào là người anh em của chồng bà đã không ngần ngại cho bà mượn một số tiền lớn để