Đêm đó, Nguyệt Vy ngủ một giấc rất ngon.
Trong lòng tràn trề hi vọng, cuộc sống mới đầy thú vị này mong rằng sẽ tiếp diễn mãi để nụ cười luôn hiện hữu trên môi cô.
Có câu nói thế này: "Cứ hưởng về phía mặt trời, bóng tối sẽ ngả về phía sau lưng bạn."
Nguyệt Vy tin rằng, chỉ cần có suy nghĩ lạc quan, hướng đến những điều tươi mới tích cực thì những u ám, lo âu, mệt mỏi sẽ tự tránh xa minh.
Bảng tối ngả về phía sau lưng, có đúng như vậy không? Đúng.
Chắc chắn rồi.
Nhưng nó vẫn ở phía sau mà thôi, vẫn luôn chực chờ nuốt chứng ta, chứ không phải biến mất hoàn toàn.
Bóng tối vẫn ở đó, chẳng qua là chúng ta đang lờ đi thôi.
New York-7h sáng.
Ảnh nắng ngoài cửa chiếu vào phòng làm việc.
Bức tường kính chạy dọc cả căn phòng khiến không gian trở nên cực kì sáng sủa, những vệt nắng dài in hắn lên nền nhà từng vệt sáng chói lóa, ở tầng này, có thể nhìn thấy thành phố nhộn nhịp náo nhiệt bên dưới, khung cảnh thu nhỏ lại như một thành phố tí hon.
Hoàng Phong nhấp một ngụm cả phê, một tay nâng tách, một tay đút vào túi quần, đối con người nheo lại thu gọn cảnh vật bên dưới.
New York nhộn nhịp xa hoa, hắn ở đây gần hai tuần thể nhưng chẳng thể quen nỗi với sự náo nhiệt của nơi này.
Thứ hắn quen thuộc là căn phòng ẩm áp có cô nhóc nào đó ngồi trên giường say mê đọc sách.
Mái tóc suôn dài buông thả ngang vai, đôi vai gầy ẩn hiện sau sau làm tóc mềm.
Thứ hắn quen thuộc là căn bếp nồng nàn mùi thức ăn, hắn đứng bên bếp, cô ngồi trên bàn ăn ngước đội mất trong veo nhìn hắn, thứ hắn quen thuộc là chiếc số pha mềm mại, cô nằm trên ghế tựa đầu trên chân hãn...
Thứ hàn quen thuộc nhớ nhung chẳng qua chỉ là mùi hương hoa nhài thoang thoảng nhẹ nhàng trên người cô, là mái tóc suôn, là làn môi mềm, là đôi mắt trong veo lồng lánh nước.
Vậy thôi...!Hoàng Phong chưa từng nhớ một người nhiều như thế, cảm giác này gợi nhắc đến những ngày tháng hãn đi du học, hắn cũng đã từng nhớ thương cô đến đau lòng như thế này.
QC
Nhưng...
Nguyệt Vy thì sao?
Chỉ cách đây vài phút, Minh Khang thông báo cho hắn một tin rất thú vị.
“Cô Nguyệt Vy đã thuê trọ ở bên ngoài, cô ấy sống cùng một cô gái khác, anh chàng Nhật Tân cũng thường xuyên lui tới.
Hiện tại, xét thấy, cô Nguyệt Vy đang rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.
Hắn thật sự không hiểu vì cái gì cô nhóc này lại ngang bướng một mực muốn rời khỏi hẳn như vậy.
Là vì cái gì? Hắn chưa đủ tốt hay đổi xử quả tệ bạc với cô.
Phải vậy chăng? Cho dù lí do gì đi nữa thì cũng vậy thôi, thích hay không thích, muốn hay không muốn, cũng đều là cái cớ tạm bợ, dù thế nào hắn cũng không cho phép Nguyệt Vy rời xa hắn.
Không thể "Cốc cốc...!Cốc
Tiếng gõ cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Hoàng Phong, hắn nhàn nhạt lên tiếng, "Vào đi.
Minh Khang mở cửa bước vào, anh ta cầm tập tài liệu trên tay, dè dặt lên tiếng: "Hoàng tổng.
Đây là tài liệu cuộc họp chiều qua, tất cả ý kiến tôi đều là tổng hợp lại.
Bảng kế hoạch với công ty Thịnh Phát cũng đã hoàn thành, mời giám đốc xem qua.
Hoàng Phong không xoay người lại, đứng hướng mắt ra bên ngoài.
Ánh năng bên ngoài hắn lên bóng dáng cao ngất của hãn, quầng sáng hiện hữu quanh người tựa như hào quang bao phủ.
Dáng vẻ vừa uy nghiêm lại lạnh lùng cao ngạo.
Hàn nhấp một ngụm cà phê, vài giây mới trả lời: “Cứ để trên bàn cho tôi.
"Vâng." Minh Khang đáp, theo lời giám đốc đặt tập tài liệu trên bàn, bất chợt ánh mắt dừng lại ở đống ảnh lộn xôn nằm trên văn kiện xem dở.
Chỉ nhìn lướt qua đã thấy rõ người trong ảnh là ai.
Toàn bộ đều là hình ảnh của cô gái Nguyệt Vy đó.
Có tấm cô ấy ngồi sau xe của một chàng trai trẻ, nụ cười tươi rói rực rỡ như năng mùa hạ, có tầm cô mỉm cười nhìn lên bầu trời bên cạnh là vẫn là anh chàng Nhật Tân khôi ngô đó, cậu ta say đắm nhìn Nguyệt Vy, ánh mất hiện lên vẻ nhu tình thầm thiết.
Minh Khang chưa từng thấy cô gái Nguyệt Vy này nở một nụ cười nào khi bên cạnh Hoàng tổng.
Bất kể là ngôi hay đứng, bước đi hay dừng lại chỉ cần có Hoàng tổng ở bên, cô luôn trong trạng thái phòng bị dè chừng.
Sợ hãi co rúm người hệt như con thú nhỏ bị dọa sợ, ấn tượng của Minh Khang về Nguyệt Vy đó chính là một cô gái có đôi mắt đẹp.
Màu mắt cô trong veo, con người đen láy linh động, mỗi lần e sợ, run rẩy, đôi mắt ấy lại hiện lên một tầng nước trong veo khiến