Nguyệt Vy nói với Huệ An một tiếng sau đó theo cậu ra sân vận động.
Hai người ngồi trên ghế đá, Nguyệt Vy thấy trời đang lạnh nhưng Nhật Tân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi phong phanh, cô không kìm được mà nắm lấy tay cậu, miệng hà hơi giúp cậu sưởi ấm.
Nhật Tân nhìn thấy hành động của cô, bỗng nhiên đáy lòng quặn thắt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Người con gái trước mặt nắm lấy cậu, tay cô rất mềm lại nhỏ nhắn không thể nào bao hết tay cậu.
Nguyệt Vy vừa hà hơi vừa trách móc: “Tay em lạy như đá vậy, trời lạnh sao không chịu mặc áo ấm vào hả? Muốn bị cảm có đúng không?”
Bàn tay cậu bây giờ đã gầy hơn rất nhiều, từng khớp xương nổi rõ, lòng bàn tay cũng trắng bệch ra.
Nguyệt Vy cảm thấy xót xa vô cùng, cô cứ cúi đầu nằm lấy tay cậu hà hơi liên tục, mãi đến khi đôi mắt đỏ lên một màu đau thương.
Nguyệt Vy biết, đứa em này đã lo lắng buồn bã vì cô ra sao.
Tối đó, hắn là khi trở về không nhìn thấy cô trong phòng trọ cậu đã đau lòng lắm.
Nghĩ đến đây, nước mắt Nguyệt Vy đã không nhịn được mà rơi ra từ khóe mi lăn dài xuống mu bàn tay cậu.
Nhật Tân không nói gì, mặc kệ cảm giác lạnh lẽo từ đối bàn tay, mặc kệ cô gái trước mặt đã đỏ hoe đôi mắt, cậu chỉ im lặng nhìn cô.
Trong lòng đủ loại cảm xúc đan xen, chua xót, tức giận, bất lực, tất cả làm cổ họng cậu nghẹn đứ lại.
Có trời mới biết, một tuần qua cuộc sống của cậu như thế nào? Cứ luôn suy nghĩ về cô, cứ luôn nhớ về cô.
Mà càng nhớ càng nghĩ càng đau lòng.
Bàn tay Nhật Tân đã chuyển từ bị động sang chủ động từ lúc nào, cậu nắm lấy tay cô, nắm rất chặt.
Cô có thể cảm nhận được sự run rẩy từ tay Nhật Tân.
Nguyệt Vy ngước đôi mắt ngơ ngác nhìn cậu, ngây ngô cười: “Tay chị...!ấm lắm...!có đúng không?”
Nhưng đến khi nhìn thấy màn nước mắt của Nhật Tân, Nguyệt Vy đã không thể gắng gượng được nữa.
Nước mắt lăn dài trên má.
Cô bật khóc nức nở, đôi vai gầy run lên bần bật, cô ôm lấy khuôn mặt gầy gò của Nhật Tân không ngừng nói: “Chị xin lỗi.
Xin lỗi em, xin lỗi.
Vì chị mà em phải lo lắng rồi.
Xin lỗi em.”
Tân không kìm lòng được mà ôm cô vào lòng, tiếng nói hòa lẫn trong sự nghẹn ngào vui buồn lẫn lộn: “Chị không cần xin lỗi, đừng khóc nữa.
Đừng khóc nữa mà” Nhật Tân càng dỗ, Nguyệt Vy càng khóc đến lợi hại.
Phải một lúc sau, Nguyệt Vy mới nín hẳn.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế đá, trầm mặc trong những nỗi niềm riêng.
Thấy Nhật Tân không nói gì, cô ngước đôi mắt long lanh nhìn cậu, nhẹ nhàng lên tiếng phá bỏ sự im lặng giữa hai người: “Lúc nãy...!em nói có chuyện muốn nói với chị?” Nhật Tân lưỡng lự, ánh mắt ẩn nhẩn như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó, cậu thở hắt một hơi, trầm giọng nói: “Chị, một tuần qua em đã suy nghĩ rất nhiều.
Em đã nghĩ kĩ rồi, bây giờ chị muốn thoát khỏi người đàn ông tên Hoàng Phong đó, chỉ có một cách thôi.
Chị chuyển vào kí túc xa đi.”
Nguyệt Vy thở dài thượt thượt, cách này dì Ánh cũng đã từng nói với cô một lần rồi.
Nhưng mà...!“Kí túc xá của trường chẳng phải hết phòng rồi hay sao? Lần trước chị cũng đã lên đăng kí một lần với Huệ An, em không nhớ à?”
Nhật Tân lại nói: “Chuyện này chị không cần lo.
Để em thu xếp chuyện này giúp chị.
Chắc chắc sẽ được.
Nguyệt Vy nghe thấy giọng điệu chắc chắc của Nhật Tân, trong lòng mừng rơn: “Em...!nói thật chứ?”
Nhật Tân gật đầu: “Đương nhiên là thật.
Cậu nói bằng giọng tràn đầy niềm tin: “Mọi chuyện chị cứ giao cho em không cần phải lo lắng gì cả.
Hắn cho chị đi học lại là tốt rồi.
Chị cứ tập trung học hành đi, đừng bận tâm gì nữa.
Nguyệt Vy không kìm được xúc động, cô mỉm cười nhìn Nhật Tân trầm giọng nói: “Cảm ơn em.
Tân à...!bây giờ, mọi chuyện, chị chì có thể trông cậy vào em thôi.”
Tân đặt tay lên vai cô, an ủi: “Tin em, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”
Vậy là, chiều hôm đó, Nguyệt Vy mang theo tâm trạng hào hứng vào lớp học.
Huệ An để ý từ lúc Nhật Tân và Nguyệt Vy nói chuyện riêng đến giờ, cả hai đều phấn chấn hơn rất nhiều.
Huệ An huých nhẹ tay Nguyệt Vy, tò mỏ hỏi: “Tớ thấy cả cậu và Tân đều đột nhiên vui vẻ cả lên.
Hai người nói chuyện gì, tớ biết được không?”
Nguyệt Vy cười cười: "Chuyện linh tinh thôi đừng suy nghĩ lung tung nhé An.
Cậu cứ trưng cái biểu cảm này ra, tớ lại tưởng cậu đang ghen đấy?” Huệ An bị nói trúng tim đen, trên mặt là vẻ ngại ngùng ngượng nghịu, cô lúng túngphủ nhận: “Tớ..
tớ ghen hồi nào chứ.
Chỉ là tò mò thôi.”
Nguyệt Vy bĩu môi, ranh mãnh nói: “Thật không đó?” Huệ An bị trêu, thẹn thùng đánh vào tay Nguyệt Vy một cái phụng ph nói: