Chạng vạng màn đêm buông xuống.
Ngã tư thành phố rộn ràng xe cộ, bên ngoài ánh đèn lấp lóa sáng lên tựa như đóa hóa lấp lóa nở theo thứ tự.
Khác hẳn với bầu không khí vui vẻ náo nhiệt bên ngoài, trong xe lặng thinh tĩnh mịch đến đáng sợ.
Trong xe chỉ có mình cô và Hoàng Phong.
Hắn chăm chú lái xe, mắt không liếc lấy cô một lần.
Thế nhưng Nguyệt
Vy vẫn cảm thấy cực kì áp bức.
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài, tựa như đang đánh giá cảnh vật về đêm.
Thế những đầu óc lại trống rỗng, trong lòng cứ bồn chồn thấp thỏm.
Không biết qua bao lâu, xe cũng dừng lại.
Nguyệt Vy ngơ ngác nhìn bên ngoài, bỗng nhiên cửa xe bật mở.
Hoàng Phong đứng trước mặt cô, chẳng nói chẳng rằng nắm tay cô lôi xuống xe.
Nguyệt Vy không theo kịp bước chân của hắn, chới vớ nhiều lần suýt ngã.
Vào trong nhà hàng, Hoàng Phong nắm tay Nguyệt Vy đi thắng vào phòng vip.
Hãn đóng sầm cửa lại, lực mạnh đến nỗi làm Nguyệt Vy có cảm giác cánh cửa như đang rung lên
Cô vô thức bước lùi về sau sợ hãi nhìn hắn.
Hoàng Phong xoay người lại thấy bộ dạng này của cô, lạnh giọng nói: “Ngồi xuống!”
Nguyệt Vy nghe hắn quát, tay chân run lẩy bẩy, cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, im re không họ he nửa lời.
Bộ dạng như đứa trẻ làm sai chờ bị phạt.
Hoàng Phong ngồi ngay bên cạnh cô.
Vừa ngồi xuống, một cỗ áp bức xâm lấn khiến Nguyệt Vy không tự chủ được mà nhích người ra xa.
Hoàng Phong lập tức cảnh cáo: “Thử nhích thêm một lần xem?"
Nguyệt Vy nuốt nuốt nước bọt, không dám manh động nữa.
Lát sau người quản lí gõ cửa tiến vào, theo sau còn có một nam phục vụ.
Ông quản lý nhìn Hoàng Phong cười sởi lởi, bày ra bộ mặt nịnh nọt khúm núm: “Đã lâu Hoàng tổng không tới.
Nhà hàng chúng tôi vô cùng vinh hạnh được đón tiếp ngài.
Hiện tại..
Hoàng Phong có vẻ đang rất giận, hắn rất mấy kiên nhẫn, lập tức cắt ngang lời ông ta: “Im ngay.
Hai từ lạnh lẽo phun ra ngay lập tức khiến căn phòng chìm vào trạng thái im lặng.
Hoàng Phong đọc một loạt món ăn bằng tiếng anh, âm thanh đặc biệt dễ nghe, sau đó gấp menu, lạnh giọng nói với phục vụ: “Tất cả món ăn không được cho tiêu vào” Ông quản lý cùng người phục vụ cúi đầu vâng vâng dạ dạ sau đó lập tức đi ra ngoài.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại mình cô và Hoàng
Phong.
Hắn gác một tay sau ghế cô, mắt nheo lại, nhìn Nguyệt Vy chăm chú.
Nguyệt Vy cảm thấy tóc gáy đang dựng đứng cả lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Bỗng nhiên ngón tay Hoàng Phong chạm lên má cô, sắc mặt tối sầm lại: “Ai làm?”
Hai từ đơn giản nhắm trúng trọng điểm.
Nguyệt Vy nuốt nuốt nước bọt, còn chưa kịp trả lời thì ngón tay Hoàng
Phong đã nâng cằm cô lên, ánh mắt sắc bén Hoàng Phong di chuyển khắp mặt cô tựa như xem xét điều gì.
“Ai đánh em?” Hắn hỏi lại lần nữa, giọng nói chứa đựng sự tức giận không rõ ràng.
Mỗi lần như thế này, Nguyệt Vy lại cực kì sợ hãi.
Cô mấp máy môi lí nhí trả lời: “Tôi...!bị ngã.
Nguyệt Vy không muốn hắn biết, chuyện này suy đi tính lại vẫn là chuyện riêng của cô.
Hơn nữa, nói với hắn, lại thêm phần rắc rối.
Cô không muốn vì cô mà mối quan hệ giữa Thiên Ân và Hoàng Phong thêm phần nặng nề.
Hoàng Phong nhìn chằm chằm vào năm dấu tay in hằn trên má Nguyệt Vy, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.
“Em nói dối cũng không biết lựa lời mà nói sao?” Hắn nhíu mày: “Đây là lí do em về trễ, và Thiên An là người đã gây ra chuyện này.
Tôi nói đúng không?” Chuyện này vốn dĩ đã nằm trong dự tính của Hoàng Phong, hắn đã cảnh cáo cô ta trước nhưng vẫn cố tình sai phạm.
Xem ra hắn đã quá nhẹ nhàng rồi.
Nguyệt Vy không nghĩ rằng Hoàng Phong lại biết hết mọi chuyện.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh biết?”
Hằn lười biếng trả lời: “Tôi không ngốc như em
Nguyệt Vy xị mặt, ánh mắt hiện lên tia ấm ức.
Hoàng Phong thở dài, hẳn kề sát mặt cô, xem xét vết thương trên mặt Nguyệt Vy, trong giọng không giấu được xót xa: “Sưng cả rồi.
Có đau lắm không?"
Nguyệt Vy gật đầu: “Có”
Lúc này, phục vụ đã mang đồ ăn lên.
Chiếc bàn tròn rộng lớn trải đầy những món ăn thơm ngon, bắt mắt.
Chỉ nhìn thôi đã thấy bụng sôi sùng sục.
Hắn thở dài, vuốt vuốt tóc cô tựa như rất đau lòng: “Đói rồi đúng không?”
Nguyệt Vy lại gật đầu, hắn xem xét vết thương trên má Nguyệt Vy, trên đó còn có vài vết xước do móng tay để lại, ánh mắt Hoàng Phong không giấu được tia đau lòng, hắn ân cần hỏi: "Nhai được không, hay hay ăn cháo nhé." "Không cần đầu.
Chỉ bị nhẹ thôi mà." Làm gì nghiêm trọng đến mức phải ăn cháo