Tôi ngồi trước cửa sổ mà đưa mắt nhìn xa xăm tôi không biết những chuyện gì đã xảy ra với mình, đầu óc tôi trống rỗng mà quên đi mọi thứ. Mà chỉ cảm nhận được rằng dường như mình không thể kìm chế được bản thân, mà trở thành một con người hoàn toàn khác lúc nào cũng không hay biết.Bố tôi lúc này bước vào phòng ông không còn giữ khoảng cách hay lạnh lùng nữa mà tiến đến gần ôm chặt lấy tôi như đã lâu rồi không làm như thế nước mắt của ông lăn dài trên má mà Khóc khúc khích nói :“Bố xin lỗi vì thời gian qua đã không quan tâm đến con, bố thật sự xin lỗi nhưng tất cả điều đối với bố như là một thảm kịch vậy…Tôi không thể nào ngăn nổi bản thân mình…”Tôi im lặng một hồi lâu sau đó đưa bàn tay của mình lên lâu đi những giọt nước mắt kia của ông, rồi trầm lặng dựa vào lòng ngực ấm áp tôi lại đưa đầu lên vai khẽ nói:“Không sao đâu con hiểu bố mà, tất cả những gì bố làm là vì con…Con cũng xin lỗi bố vì đã làm bố lo lắng…”Ông im lặng và tôi cũng vậy sau đó ông lại nói :“Hôm nay chúng ta sẽ đến gặp bác sĩ tâm lý nhé ?”Tôi nhìn bố mình mà giật mình hỏi :“Bác sĩ tâm lý ý của bố là sao ?”Ông thở dài dường như trong lòng chứa đầy buồn phiền mà nói : “Không có gì…Bố chỉ muốn…”Tôi rời khỏi cái ôm nhẹ nhàng ấy mà đã hiểu được những ẩn ý mà bố mình đã nói :“Vâng con có thể theo bố đến gặp bác sĩ tâm lý…”Bố nhìn tôi ngạc nhiên mà há hốc mồm nói :“Sao con lại nói như vậy, không phải con không thích chỗ đó à ?”Tôi lắc đầu ôm ông lại một lần nữa : “Bố đừng giấu con nữa con đã biết được sự thật về bản thân mình…Con không muốn làm cho bố buồn thêm”Không gian bỗng chốc trở nên im lặng bố tôi thở hồng hộc mà nói trong sự hoảng loạn :“Sao con lại nói thế dù ra sao con vẫn là con của bố”Tôi nhìn vào ánh mắt bố cùng cái ôm kia nói :“Vâng…Mặc kệ ra sao con vẫn muốn cùng bố đi đến đấy…”Bố tôi im lặng sau đó dắt tôi ra xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh cho đến khi dừng tại bệnh viện, bố tôi dắt tôi và đấy rồi bảo tôi ngồi bên ngoài chờ, nhưng tôi vẫn lén lút đi theo ông và nghe được những bí mật động trời về tôi mà bố đã che giấu bao năm qua.“Anh nói sao ??? Thằng bé nhà tôi vừa bị đa nhân cách, lại còn bị thần kinh phân liệt nửa hả ?”Bác sĩ im lặng gập đầu bố tôi bối rối dường như không tin, vị bác sĩ ấy biết ba tôi không tin về điều này nên đã tận tình giải thích cho bố tôi hiểu :“Theo như qua những chuyện anh vừa kể thì thằng bé thường hay thay đổi bất thường và nhất là hay