Giang Thiệu Minh hiện tại đặt toàn bộ tâm tư vào công việc và gia đình. Tuy nhiên, phần lớn
các buổi tiệc rượu hay khảo sát công trường đều được anh giao cho những
nhân viên có thực lực đảm nhận thay. Mọi người trong công ty đoán già
đoán non, không biết vì lí do gì mà gần đây sếp tổng rất hiếm khi xuất
đầu lộ diện. Nếu biết Giang Thiệu Minh dành nhiều thời gian ở nhà với
con trai, không biết bọn họ sẽ có phản ứng ra sao?
Hôm nay, Giang Thiệu Minh lại kèm Thành Húc luyện chữ. Có lẽ thằng bé còn nhỏ nên tính tự giác chưa cao, ngồi viết chưa được mấy chốc đã hết tập trung. Giang
Thiệu Minh kiểm tra một lượt rồi viết mẫu cho con. Thành Húc nhìn chữ
của bố, dường như có thêm động lực, lại nắn nót luyện tập thêm mấy lần.
Nhìn dáng vẻ chăm chú của con trai, Giang Thiệu Minh lại nhớ đến lời mẹ nói, rằng Tiểu Húc y hệt anh hồi nhỏ. Càng nghĩ, anh càng cảm thấy tiếc nuối bốn năm qua không được chứng kiến quá trình trưởng thành của con, thế
nên anh lại càng quyết tâm trở thành một người cha tốt.
Hiện giờ
công ty hoạt động ổn định, gia đình cũng không có việc gì bận rộn, Giang Thiệu Minh muốn bố mẹ đi du lịch ít ngày cho đầu óc thư thái. Biết
trước mẹ sẽ từ chối nên anh chuẩn bị sẵn vé máy bay rồi mới nói với hai
người.
Ôn Khả Vân quả nhiên rất do dự, đã nhiều năm qua bà không
đi du lịch. Nhưng sau khi được Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán động
viên, cuối cùng bà cũng đồng ý. Vừa ra khỏi cửa, ông Giang liền nói:
"Chẳng phải bà cứ luôn mồm kêu phải cho hai đứa nó thời gian riêng tư
sao? Bây giờ có cơ hội tốt như vậy còn cứ chần chừ. Đúng là đàn bà, rắc
rối".
"Ông thích thì mắng tôi là được rồi, cần gì phải lôi toàn bộ đàn bà vào mắng chung!"
"Nói như thế bà mới nhớ lâu!"
Ôn Khả Vân tức giận tóm lấy tay chồng. Hai người giằng co chốc lát đã mệt, phải thừa nhận rằng mình đã già, không thể đọ sức giống thanh niên.
"Dạo này vợ chồng chúng nó có vẻ rất tình cảm. Tôi cũng đỡ lo!"
"Người hay lo hão lo huyền như bà có lúc nào bà biết yên tâm", ông Giang hừ
lạnh. "Hồi trẻ thì lo không tìm được đúng người lấy làm chồng, kết hôn
thì lo tôi đối xử với bà không tốt, mang thai thì lo sảy, tôi đi công
tác thì lo tôi có bồ, khi Thiệu Minh lớn được một chút đã vội lo nó
không đủ thông minh, khi nó quyết định đến công ty làm việc thì bà lại
sợ nó cáng đáng không nổi, rồi lo chuyện trăm năm đại sự của nó..."
Những chuyện về sau có lẽ không cần nhắc đến nữa.
Ôn Khả Vân vốn
định lên tiếng phản bác nhưng chưa kịp mở lời thì mắt đã hoen đỏ. Cuộc
sống của bà trước kia dường như đúng là như vậy, hết lo lắng cho chồng
lại lo lắng cho con. Nhất là quãng thời gian Giang Thiệu Minh xảy ra
chuyện, bà chẳng thiết ăn uống, suốt ngày chỉ biết khóc.
Ông
Giang vỗ về lưng vợ, an ủi: "Bây giờ bà có thể yên tâm được rồi. Thiệu
Minh và Tiểu Phán sống rất hạnh phúc, Tiểu Húc thì ngoan ngoãn. Còn về
phần tôi, già thế này rồi, còn cô nào thèm!".
Ôn Khả Vân nghĩ lại bản thân những năm qua, cảm thấy chuyến du lịch lần này đúng là rất
tốt, coi như tự thưởng cho mình một kì nghỉ phép dài.
Sau khi vợ
chồng ông Giang đi du lịch, mỗi ngày, Lộ Chi Phán đều dậy rất sớm để
chuẩn bị bữa sáng và đưa Thành Húc đến nhà trẻ. Giang Thiệu Minh tuy rất hài lòng nhưng không tiện bộc lộ ra mặt. Thế nên, chỉ có Thành Húc là
người vui vẻ nhất. Cậu bé vô cùng thích được ăn sáng chung với bố mẹ.
Trong khi đó, chuyến du lịch của bố mẹ kéo dài hơn họ nghĩ. Ôn Khả Vân gọi
điện thông báo với con trai và con dâu rằng họ sẽ đi chơi thêm vài hôm
nữa mới về.
D-I-E-N-D-A-N-L-Q-D-O-N
Ngày hôm sau, Lộ Chi
Phán đưa Thành Húc đến nhà trẻ rồi tiện đường đi mua thức ăn. Dường như
chuyện nghĩ xem sáng ăn gì, tối ăn gì đã trở thành đại sự đối với cô.
Giang Thiệu Minh đến công ty giải quyết một số công việc, sau đó gặp gỡ người phụ trách phía Hồng Huy để thảo luận về dự án Trầm thủy gia hoa. Buổi
chiều, hai bên cùng đến hiện trường để khảo sát tình hình.
Khắp
công trường đều là bụi bẩn và tiếng ồn. Giang Thiệu Minh chỉ ở lại một
lát rồi ra về. Sáng nay, Lộ Chi Phán đã dặn anh về sớm, cô sẽ làm món
sườn xào chua ngọt cho hai bố con. Giang Thiệu Minh lên xe, yêu cầu tài
xế đưa anh trở lại công ty giải quyết nốt một số việc. Anh ngồi ở ghế
sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, xe phanh gấp khiến anh đổ người về
phía trước.
Tài xế giật nảy mình, ngẩn ra giây lát mới định thần lại.
"Sao thế?" Giang Thiệu Minh nhíu mày.
"Đằng trước có người..."
Sắc mặt tài xế rất khó coi, dường như đang lo lắng bị trách phạt hoặc mất
việc. Giang Thiệu Minh mở cửa xuống xe, nạn nhân là một cô gái trẻ, đối
phương mặc chiếc váy liền màu trắng, khoác áo denim bên ngoài. Đôi chân
trắng ngần đã xuất hiện vết xước và rớm máu.
"Cô không sao chứ?" Anh tiến lại gần xem xét.
Cô gái cau mày nhìn chân mình, chắc hẳn rất đau, sắc mặt cô ta không được
tốt lắm. Khi ngẩng đầu lên trông thấy Giang Thiệu Minh, thần sắc cô gái
bỗng trở nên kì lạ. Anh nghi hoặc hỏi: "Cô có sao không?".
"Anh..." Cô gái nói nửa chừng lại thôi.
Giang Thiệu Minh không để ý tới thái độ của đối phương nữa, chỉ nói: "Chân cô bị thương rồi, để tôi đưa cô đến viện kiểm tra. Cô đứng dậy được
không?".
Vừa nói, anh vừa cúi xuống đỡ cô ta dậy. Đối phương vẫn không rời mắt khỏi anh.
Giỏ thức ăn của cô ta rơi vãi tung tóe trên mặt đất. Sau khi ngồi vào xe,
cô ta cứ ngẩn ra, thậm chí phải đợi Giang Thiệu Minh nhắc, cô ta mới
chịu lau máu trên chân. Nhìn sơ qua, vết thương có vẻ không quá nghiêm
trọng, nhưng tốt hơn hết vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn.
Tài xế để xảy ra chuyện nên không dám nói gì, chỉ im lặng lái xe.
Ánh mắt cô gái nhìn Giang Thiệu Minh có chút kì lạ, nhưng anh không bận tâm tới điều đó. Khí trời hơi se lạnh, cô ta ăn mặc thế này có lẽ hai chân
không chịu nổi.
Phụ nữ đúng là mâu thuẫn, sợ lạnh mà không chịu
mặc nhiều quần áo, cơ hồ "mặc đẹp" và "mặc ấm" không thể cùng nhau tồn
tại. Giang Thiệu Minh chợt nghĩ đến Lộ Chi Phán, phát hiện cô không như
vậy, nên mặc thế nào thì cô mặc thế đó, chẳng hề cảm thấy xấu hay không
phù hợp.
"Nghe nói... anh từng bị tai nạn xe?" Cô gái len lén nhìn Giang Thiệu Minh, "Em đọc trên báo...".
Tài xế nghe vậy, không kìm được liếc nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, lời lẽ của cô ta như thể đã quen biết Giang Thiệu Minh.
Giang Thiệu Minh nhíu mày, "Cô quen tôi?".
Đối phương sững sờ, "Anh...anh không biết em là ai sao?".
Giang Thiệu Minh trầm mặc giây lát. Chuyện anh xảy ra tai nạn được bố mẹ giữ
kín cho tới khi anh quay trở lại công ty làm việc. Cô gái này không biết rõ tình hình cũng là điều dễ hiểu.
"Ừ!" Anh thẳng thắn trả lời. "Sau khi tỉnh lại, tôi bị mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện."
Chẳng trách ánh mắt anh nhìn cô vừa rồi lại xa lạ đến thế!
"Tất cả đều quên hết ư?"
"Đúng vậy!" Giang Thiệu Minh đáp ngắn gọn.
"Không nhớ gì dù chỉ một chút sao?"
"Đúng."
Cô gái mím môi, "Anh quên đi tất cả mà không muốn tìm lại kí ức à?".
"Những thứ mất đi đó đã không thuộc về tôi nữa rồi, cần gì phải tìm lại?"
Đối
phương nhìn anh, sắc mặt trắng bệch, "Em họ Tống, anh không muốn biết em là ai sao?".
"Tôi không có người bạn nào họ Tống, cả bố mẹ và vợ tôi đều không nhắc đến
cô gái nào họ Tống cả, vì thế tôi cho rằng mối quan hệ giữa chúng ta
không quan trọng. Tôi cũng không muốn biết cô là ai."
Cô gái còn muốn nói gì đó thì xe đã dừng trước cửa bệnh viện.
Giang Thiệu Minh không xuống xe, anh để tài xế đưa cô ta vào bệnh viện, còn anh tự mình lái xe tới công ty, sau đó trở về nhà.
Tài xế rất chu đáo với cô gái, dù sao cũng là lỗi của anh ta. Biết chân đối phương không có vấn đề gì nghiêm trọng, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi hỏi cô gái mấy câu nhưng đều không nhận được câu trả lời, tài xế đành ghi tạm là "Cô Tống". Bây giờ bệnh viện yêu cầu làm thủ tục nhập
viện, anh ta lại phải vào hỏi cho rõ ràng.
"Cô Tống, tôi phải mang chứng minh thư của cô đi làm thủ tục nhập viện..."
Cô gái này có vẻ rất trầm tĩnh, chân đau như vậy mà vẫn không kêu một tiếng, đưa vào bệnh viện, bác sĩ còn tưởng cô giả bệnh.
Nghe vậy, cô gái mới luống cuống lục tìm trong túi xách, đưa cho tài xế
chứng minh nhân dân của mình. Trên đó ghi rõ : Tống Ngữ Vi.
d.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n
Vừa thấy xe của Giang Thiệu Minh, nhóc Thành Húc đã chạy ngay ra, có vẻ cậu bé đã chờ bố rất lâu rồi. Trong một lần tụ tập với bạn bè, Giang Thiệu
Minh nghe mọi người nói, khi đàn ông bắt đầu nghĩ đến gia đình nhiều hơn chứng tỏ anh ta đã già. Thế nhưng, anh lại có suy nghĩ khác. Trong mắt
anh, nhà là nơi thiêng liêng nhất, không có bất cứ điều gì so sánh được.
Thành Húc tròn mắt nhìn bố, "Mẹ đang nấu cơm, thơm lắm bố ạ, có cả sườn nữa".
Giang Thiệu Minh xoa đầu con trai rồi nắm tay con vào nhà, "Thế Tiểu Húc có ăn vụng không?".
Cậu bé lắc đầu, đi được mấy bước bỗng lên tiếng: "Còn chưa chín mà, ăn vụng sao được".
Hóa ra là vậy! Không ăn vụng là vì thức ăn chưa làm xong, chứ không phải vì muốn đợi bố về cùng ăn. Giang Thiệu Minh lắc đầu cười. Vào nhà, anh hỏi han con trai tình hình ở lớp, sau đó mới vào bếp xem Lộ Chi Phán nấu
cơm. Anh đứng tựa cửa nhìn cô, hôm nay cô mặc chiếc váy mới mua, trông
cô thực sự xinh đẹp.
Lộ Chi Phán quay đầu lại cười, "Anh về đúng
lúc đấy, em sắp làm xong rồi". Cô nháy mắt tinh nghịch, "Tắm rửa ở ngoài rồi mới về hả?".
"Học ai mà tinh mắt thế?" Anh cười.
"Cái đó còn phải học à? Đúng là màu sắc rất giống, nhưng nhìn cái là biết ngay không phải chiếc áo anh mặc đi lúc sáng."
Mặc dù không nhất thiết phải giải thích, Giang Thiệu Minh vẫn chủ động nói: "Ra công trường khảo sát, bụi bặm bám vào quần áo nên mới phải thay
trước khi về nhà. Bằng không lại có người la hét bắt anh tránh xa con
trai ra. Có tí bụi bẩn mà làm như người ta bị bệnh dịch ấy".
Lộ Chi Phán đặt đĩa thức ăn vào tay anh, dùng ánh mắt yêu cầu anh lập tức "im miệng".
Giang Thiệu Minh bất đắc dĩ rời khỏi bếp, để đĩa thức ăn lên bàn rồi bảo
Thành Húc đi rửa tay. Suốt bữa ăn, nhóc Thành Húc cứ tấm tắc khen tay
nghề nấu ăn của mẹ.
Lộ Chi Phán nghe con trai nói xong, lại nhìn Giang Thiệu Minh. Anh nhướng mày nói: "Ừ, chỉ hơi ngọt chút...".
Lộ Chi Phán bĩu môi, "Anh không cần ăn món này nữa".
Giang Thiệu Minh sững sờ nhìn miếng sườn sắp bị gắp ra khỏi bát, cười nói:
"Dù hơi ngọt một chút nhưng vẫn rất ngon, thật sự rất ngon".
Bây giờ cô mới buông miếng sườn xuống bát trả anh.
Cô hỏi han anh về tình hình công việc, mặc dù những điều này cô cũng không hiểu lắm, nhưng chí ít cô có thể biết sơ qua những việc anh đang làm.
Ăn xong, Giang Thiệu Minh chợt nhớ đến cô gái lạ mặt lúc chiều, bèn hỏi: "Anh có người bạn nào họ Tống không?".
"Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?"
"Không có gì, hôm nay tình cờ gặp một người, cô ta nhận là bạn anh..."
"Anh làm gì có người bạn nào họ Tống đâu..." Lộ Chi Phán lắc đầu cười. Nhưng chỉ giây lát, sắc mặt cô biến đổi, đôi đũa trong tay chợt rơi xuống
đất.
Giang Thiệu Minh đứng dậy, vào bếp lấy một đôi đũa khác cho
cô, "Anh cũng nói với cô ta như thế. Nếu đúng là anh có bạn nào họ Tống, chắc chắn bố mẹ và em đã kể với anh. Còn không nói nghĩa là không quan
trọng".
Lộ Chi Phán cười gượng, tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa
ăn, cô thu dọn bát đĩa, mang vào phòng bếp để rửa. Giang Thiệu Minh đi
theo, đứng ngoài cửa phòng nhìn cô. Anh quan sát cô rất lâu, chỉ thấy cô cầm bát trong tay mà ngẩn ra, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Từ lâu anh đã có cảm giác mọi người đang cố giấu giếm mình một vài chuyện. Chỉ là anh không muốn bố mẹ phiền lòng nên đã cố gắng ép bản thân đừng
tò mò. Nhưng biểu hiện của Lộ Chi Phán lúc này đã một lần nữa chứng minh linh cảm của anh là đúng. Có lẽ do cô không biết cách che giấu cảm xúc
nên mới dễ dàng để anh phát hiện như vậy.
Buổi tối, sau khi kể
chuyện cho con trai, Giang Thiệu Minh về phòng ngủ. Anh cảm nhận được Lộ Chi Phán vẫn bị ảnh hưởng bởi mấy câu nói khi ăn cơm. Mặc dù những điều bí ẩn kia liên tục cám dỗ anh, nhưng sự hài lòng với cuộc sống hiện tại như một tảng đá nghiền nát sự cám dỗ đó. Bây giờ, anh không muốn phải
suy nghĩ quá nhiều nữa, nên làm gì thì làm, không cần suy xét quá khứ,
cũng không cần đắn đo tương lai. Anh bắt đầu tin rằng tất cả mọi chuyện
là sự an bài của số phận, bao gồm việc anh bị mất trí nhớ.
Guồng
quay cuộc sống của anh không có gì thay đổi, chỉ có điều, anh nhận ra Lộ Chi Phán thỉnh thoảng lại thất thần, tựa như lo lắng chuyện gì.