Bốn giờ sáng,
Giang Thiệu Minh ra khỏi phòng, để lại đằng sau là tiếng khóc lóc thảm
thiết của Tống Ngữ Liên. Anh không quay đầu lại, chỉ ra hiệu cho Thẩm
Ngôn cứ đi trước, sau đó cũng rời khỏi khách sạn. Anh lấy một điếu thuốc ra hút. Hóa ra sự thật là vậy, đó là lí do mọi người đều giấu anh sao?
Anh cảm thấy mình lúc này như chiếc cung tên đã bị kéo căng, thiếu chút nữa là phóng đi. Anh cố gắng kết nối những điều mình biết, nhưng không thể
nào khơi dậy được trí nhớ. Rạng sáng, đứng ở lề đường hút thuốc, gió lớn khiến hơi thuốc phả vào mặt, cảm giác tự ngược đãi bản thân này lại
khiến anh thấy dễ chịu hơn.
Cuộc điện thoại lúc tối của Lộ Chi
Phán suýt nữa thì cắt ngang Thẩm Ngôn nói chuyện, may mà anh kịp thời
tắt máy. Anh ném đầu thuốc lá đi, lấy điện thoại ra, nhìn đến thất thần. Từ ngày anh ép Lộ Chi Phán nói ra sự thật, cô chưa từng chủ động tìm
anh. Cô là một người rất nguyên tắc và chịu đựng giỏi. Vì sao hôm nay cô lại đột nhiên gọi điện cho anh? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Giang Thiệu Minh gọi điện lại cho Lộ Chi Phán nhưng không ai nghe máy. Nóng
ruột, anh bèn gọi cho bố mẹ, bấy giờ mới biết cô bị ốm, một mình đến
viện lúc đêm hôm. Chắc là cô đã rất khó chịu nên mới phải gọi anh, cũng
may mà cô gặp được người tốt trên đường, nếu không, thực không biết đã
xảy ra chuyện gì.
Bây giờ anh đã rõ ràng mọi chuyện, cũng không cần gấp gáp gì nữa, tuy rằng trong lòng anh vẫn chưa nguôi thấp thỏm.
Lộ Chi Phán trải qua một đêm ngon giấc, không mộng mị, cũng không sợ hãi.
Thậm chí khi tỉnh dậy, cô có cảm giác như mình được giải thoát, đêm tối
đã qua đi, giờ đang là ban ngày. Chỉ có điều, cô thật không ngờ mở mắt
ra lại trông thấy anh.
"Mẹ nói đêm qua em đi viện. Giờ trong
người sao rồi?" Giang Thiệu Minh lảng tránh ánh mắt của cô, "Tối qua em
gọi điện đúng lúc anh đang có việc quan trọng phải làm, cho nên...".
Lộ Chi Phán hờ hững nhìn người đàn ông trước mặt. Đêm qua anh làm gì,
không còn ý nghĩa với cô nữa rồi, càng không ảnh hưởng tới tâm trạng của cô lúc này. Hai người vẫn có thể được gặp nhau một lần mà không to
tiếng, như vậy đã hơn cả những gì cô mong đợi rồi, sau này, cô sẽ không
phải tiếc nuối điều gì cả.
"Em ổn."
Giang Thiệu Minh nhìn cô hồi lâu, "Em nghỉ ngơi đi".
Cô gật đầu.
Giang Thiệu Minh đứng dậy, ra khỏi phòng. Anh đã ngồi đây hai, ba tiếng đồng hồ.
Lộ Chi Phán nhìn theo bóng lưng anh. Thì ra đây chính là kết cục của hai người?
" Giang Thiệu Minh!" Cô buột miệng.
Anh quay đầu lại.
Cô mỉm cười, "Không có gì". Chỉ là muốn nhìn gương mặt anh thêm một chút mà thôi, lần cuối cùng.
Khi bóng anh đã khuất sau cánh cửa, những lời chưa nói của cô mới thốt lên thành tiếng.
"Giữ sức khỏe, tạm biệt!"
Dưới tầng trệt, Ôn Khả Vân đã tự mình chuẩn bị bữa sáng. Trông thấy Giang
Thiệu Minh đi xuống, bà vội nói: "Thiệu Minh, qua đây ăn chút gì đã".
"Con không ăn đâu."
"Thiệu Minh, đừng đi vội, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Giang Thiệu Minh đứng lại, nhìn mẹ mình, "Không cần đâu mẹ". Sau đó, anh đi ra cửa.
Ôn Khả Vân định cố nói thêm nhưng đành thôi. Hôm qua, bà và chồng đã trò
chuyện rất lâu, quyết định kể toàn bộ sự việc với anh. Dẫu sao họ cũng
không thể giấu được mãi nếu như Giang Thiệu Minh quyết tâm tìm hiểu.
Giấu giễm những chuyện trước kia là đúng hay sai, không một ai có thể
trả lời rõ. Nhưng nếu cứ tiếp tục, e rằng sẽ thành cái cớ để kẻ khác lợi dụng. Chuyện đến nước này, Ôn Khả Vân mới bắt đầu cảm thấy hối hận. Giá mà ngay từ đầu nói rõ với Giang Thiệu Minh, thì tất cả đã không xảy ra.
Tối qua, khi Giang Thiệu Minh đưa Tống Ngữ Liên đến khách sạn, Thẩm Ngôn đã có mặt ở đó trước. Vì nghe Giang Thiệu Minh nói muốn giới thiệu mình
với bạn bè nên Tống Ngữ Liên không nghi ngờ gì. Thẩm Ngôn vờ như quan
tâm hỏi han cô ta, rồi chớp thời cơ tiến hành thuật thôi miên. Đó là kế
hoạch mà anh ta và Giang Thiệu Minh đã bàn bạc từ trước, sau khi cân
nhắc rất nhiều phương án khác nhau, họ đã quyết định chọn cách này.
Bức màn bí mật nhanh chóng được vén lên. Tống Ngữ Liên và Tống Ngữ Vi là
hai chị em sinh đôi. Sau khi cha họ qua đời, trận chiến tranh giành nhà ở đã diễn ra. Hai mẹ con Tống Ngữ Liên cho rằng căn hộ đó là do người
chồng, người cha quá cố của mình mua được, giờ ông qua đời, đương nhiên
căn hộ thuộc về họ. Vì quan hệ với mẹ ruột và em gái không tốt, Tống Ngữ Vi đã dọn ra ngoài, sau đó bận học hành ở trường đại học, cô cũng rất
ít khi trở về. Tốt nghiệp, Tống Ngữ Vi đưa Giang Thiệu Minh về nhà ra
mắt gia đình. Hai mẹ con Tống Ngữ Liên kịch liệt phản đối vì thấy Giang
Thiệu Minh quá nghèo, nếu không mua nổi nhà riêng thì Tống Ngữ Vi vẫn sẽ quay về căn hộ này. Mãi đến khi Tống Ngữ Vi nói sau khi kết hôn sẽ ra ở riêng, hai mẹ con họ mới miễn cưỡng chấp nhận.
Tống Ngữ Vi bị
bệnh nặng, không thể chữa trị. Giang Thiệu Minh đến thông báo cho mẹ cô
thì bà ta nói rằng, ung thư không thể điều trị khỏi, chỉ lãng phí tiền
của. thế
là từ đó, Giang Thiệu Minh không tới tìm họ nữa.
Nhận
được tin Tống Ngữ Vi qua đời, hai mẹ con Tống Ngữ Liên mới bắt đầu lo
sợ, vì tên chủ căn hộ là Tống Ngữ Vi. Thế là họ nghĩ ra cách tráo đổi
thân phận hai chị em và đã tốn rất nhiều công sức, tiền bạc để làm lại
giấy tờ. Ít lâu sau đó, Ôn Khả Vân gọi điện bảo họ đến nhận di vật của
Tống Ngữ Vi, nhưng họ không đi, Ôn Khả Vân đành sai người mang tới.
Tống Ngữ Liên vô tình bắt gặp Giang Thiệu Minh đến thăm công trường, biết
thân phận thật sự của anh, cô ta cực kỳ căm phẫn. Cô ta tìm cách xuất
hiện trước anh, vốn chỉ định dựa vào danh phận em gái của Tống Ngữ Vi để được anh cất nhắc. Thế nhưng cô ta không ngờ anh đã bị mất trí nhớ và
quên hết tất cả, hơn nữa, người thân xung quanh anh lại không nói rõ
chuyện năm xưa cho anh biết. Lần đầu tiên Tống Ngữ Liên cảm thấy việc
bản thân sống dưới cái tên của chị gái thật may mắn. Cô ta nhất định
phải nắm lấy cơ hội đổi đời có một không hai này. Cô ta sẽ trở thành
người yêu của Giang Thiệu Minh, sẽ kết hôn và sinh con với anh, tất cả
những việc mà Tống Ngữ Vi làm, cô ta cũng sẽ làm được!
Nghĩ vậy,
Tống Ngữ Liên lập tức về xem lại toàn bộ di vật của chị gái. Cuốn nhật
kí là thứ quan trọng nhất giúp cô ta biết được mọi chuyện giữa Tống Ngữ
Vi và Giang Thiệu Minh, từ khi gặp gỡ đến lúc chia lìa. Cô ta ghi nhớ
tất cả và kể lại trơn tru cho Giang Thiệu Minh nghe. Cô ta tự coi mình
là Tống Ngữ Vi, bắt chước mọi hành động của chị gái mình, hy vọng có
được những thứ từng thuộc về Tống Ngữ Vi. Em gái thừa hưởng từ chị gái,
đây chẳng phải lẽ đương nhiên sao?
...
Giang Thiệu Minh đã có được đáp án mà anh đi tìm bấy lâu. Hóa ra người mà anh nên nhớ nhất đã không còn trên đời này.
Sau khi trở về trạng thái bình thường, Tống Ngữ Liên ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Anh... anh vừa làm gì với em?"
Giang Thiệu Minh không trả lời. Thẩm Ngôn hắng giọng rồi lên tiếng: "Làm việc cần phải làm, cô Tống Ngữ Liên!".
"Anh nói vớ vẩn cái gì thế? Anh gọi tôi là gì?" Tống Ngữ Liên hốt hoảng,
nhìn Giang Thiệu Minh, "Em không phải Tống Ngữ Liên, em là Tống Ngữ Vi,
là người mà anh yêu thương nhất. Chúng ta đã kết hôn, anh không nhớ sao? Anh đã quên thật rồi!".
"Không nhớ nữa, cho nên phải nghe những lời dối trá của cô sao?" Giang Thiệu Minh lạnh lùng nhìn đối phương.
"Em không nói dối anh! Tất cả đều là thật..."
Thẩm Ngôn lắc đầu, "Rất xin lỗi, cô Tống Ngữ Liên, cô vừa mới kể rõ sự thật ra cả rồi...".
Tống Ngữ Liên sững sờ nhìn Giang Thiệu Minh, "Anh cố tình phải không? Cố
tình đưa em tới đây để ép em nói ra sự thật phải không? Ha ha... đều là
kế hoạch của anh!".
Giang Thiệu Minh chỉ im lặng. Ban đầu, khi
nghe Tống Ngữ Liên nói đến chuyện vườn nho, bất kể có thật hay không,
thì anh cũng xác minh được rằng, cô ta là một trong số những người biết
rõ nội tình. Bởi vậy anh phải khai thác từ cô ta.
"Vì sao? Vì sao anh không lừa em thêm một thời gian nữa? Vì sao không tiếp xúc với em
thêm một thời gian nữa?" Tống Ngữ Liên không cam lòng. Nếu ở cạnh nhau
lâu hơn, chắc chắn Giang Thiệu Minh sẽ phát hiện ra điểm tốt của cô ta,
sẽ thấy cô ta không kém cạnh chị gái mình.
"Một thời gian nữa? Để rồi cô tiếp tục làm tổn thương người thân của tôi sao?" Giang Thiệu
Minh nhíu mày. Từ khoảnh khắc Tống Ngữ Liên bày mưu hãm hại Ôn Khả Vân,
anh đã không muốn tiếp tục nhìn mặt người phụ nữ xảo quyệt này thêm một
giây nào nữa. Mặc dù có thành kiến với bố mẹ và Lộ Chi Phán, nhưng họ
đều là người thân của anh, anh cần phải bảo vệ họ.
"Họ đã lừa dối anh! Anh còn phải che chở cho họ?"
"Tôi nói rồi, đó là người thân của tôi!"
"Rốt cuộc em đã làm gì chưa tốt khiến anh nghi ngờ..." Tống Ngữ Liên lặp đi
lặp lại câu hỏi này, cô ta thực sự không hiểu vì sao bản thân đã cẩn
thận như vậy mà vẫn bại lộ.
Ngay từ đầu, Giang Thiệu Minh đã từng nghĩ đến những điểm đáng ngờ trong lời nói và hành động của Tống Ngữ
Liên, nhưng lí do anh không tin cô ta chỉ đơn giản là vì anh tin vào
trực giác của mình, tin tưởng rằng bản thân sẽ không thích một người phụ nữ như vậy: hư vinh và giả tạo.