Ban đêm, đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng cảm giác tê dại trên lòng bàn chân khiến tim nàng đập không ngừng, màn đêm bao bọc, cảm giác rõ ràng cường liệt hơn hẳn, nỗi thẹn thùng tựa như hồng thủy mãnh thú kéo đến.
Nàng lui người về sau, thế nhưng cũng không thay đổi được gì.
"Đừng nhúc nhích." Lâm Nại nói như vậy, thanh âm trầm thấp thanh lãnh, lộ ra hai phần mệt mỏi, lại ngồi gần một chút, thay Hà Thanh Nhu xoa nắn bàn chân nhỏ.
Cảm giác được đầu ngón tay lạnh buốt, Hà Thanh Nhu liền vô thức muốn rút chân về, thế nhưng cuối cùng cũng kiềm chế bản thân, lực đạo xoa nắn của cô rất chuẩn, không nhẹ không nặng, cảm giác đau nhức giảm đi rất nhiều.
"Công việc xong chưa?" Hà Thanh Nhu cúi đầu hỏi, cuối cùng vẫn cảm thấy không quen cho lắm, nàng siết chặt tấm mềm, cảm thấy ngứa ngáy, chân cũng kéo căng thêm.
"Cũng gần xong rồi, phần còn lại để cấp dưới xử lý là được." Lâm Nại nói, xúc cảm trơn trơn mềm mềm trong tay, bắp chân gầy gầy nhưng đường nét rất tinh tế, cô thường hay nhìn thấy, cũng đã từng sờ qua, khi đó còn kẹp ngay hai bên hông cô, vừa tinh tế lại mềm mại, vừa trắng lại thêm phần trơn nhẵn.
Trang phục công sở của Hà Thanh Nhu có lúc là váy ôm ngắn, lộ cặp chân nhỏ, phối hợp với giày cao gót, càng cảm giác thấy thon cùng dài hơn, thỉnh thoảng nàng đi ngang qua phân xưởng, vài người đàn ông không nhã nhặn sẽ nhìn chòng chọc vào, những lúc như vậy, Lâm Nại thật muốn lấy tấm vải lớn bọc cặp chân đó lại, đóng gói thật kỹ, chỉ muốn đem phần phong cảnh dụ người kia dành riêng cho mình mà thôi, chỉ một mình mình mới được thưởng thức.
Lòng bàn tay của cô dán chặt lên bắp chân nhỏ của đối phương, chậm rãi xoa nắn đầy dụng ý, thế nhưng cũng cố che giấu đến tài tình, đầu ngón tay đè trên hai bắp chân, thỉnh thoảng vuốt ve vài lần.
Hà Thanh Nhu không nhận ra, ngược lại còn cảm thấy thư thái, cảm giác ê ẩm như được lột bỏ, nàng thuận thế dựa vào đầu giường, nhưng vẫn căng thẳng như cũ, có lẽ là do cảm giác mất tự nhiên, đầu nhỏ liền nghiêng nghiêng nhìn ra bên ngoài.
Dưới sự che lấp của màn đêm, không nhìn thấy một chút gì ở phía bên ngoài, màu đen trong phòng khiến không gian lộ vẻ quái dị đến bất thường, cảnh vật càng an tĩnh, thính giác càng linh mẫn, chỉ hơi chút cử động, là có thể nghe được tiếng chăn mềm ma sát với nhau, vì thế nên nàng không dám cử động nữa.
"Còn chị, hôm nay như thế nào?" Lâm Nại trầm giọng hỏi, cô thay đổi tư thế xoa bóp, đem hai chân Hà Thanh Nhu đặt lên đùi mình.
Cô mặc quần ngắn, thế nên da thịt liền chạm vào nhau. Hà Thanh Nhu cảm thấy âm ấm, ngay lập tức liền ngượng ngùng, nàng vô thức rút chân về, lại bị đối phương kéo lại, ngón chân không cẩn thận đụng tới phần thịt đùi mềm mại, nàng kinh hoảng siết chặt nắm tay, toàn thân đông cứng như khúc gỗ.
"Hoàn hảo," nàng tận lực để bản thân mình thả lỏng một chút, "Đều rất thuận lợi."
Động tác trên tay Lâm Nại ngập ngừng một chút, rất nhanh liền tiếp tục, chuyện hôm nay, Diệp Tầm ở trong điện thoại có nói qua với cô, chịu đựng hết cả ngày, suýt tí nữa là mài hỏng da gót chân, còn 'hoàn hảo', 'rất thuận lợi',... Cô thoáng dùng sức nhấn một cái, Hà Thanh Nhu kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng rít lên một tiếng 'Hiss'.
"Nhẹ chút..." Hà Thanh Nhu đau đến cong chân lên, trách mắng.
Lâm Nại không nói một lời, lại còn ra sức nhấn thêm một cái. Cái đau lúc trước cũng không là gì, lần này là đau đến chịu không nổi, Hà Thanh Nhu ra sức rút chân về, nhanh chóng rúc người vào trong chăn, đắp lên người: "Không xoa nữa, không xoa nữa, càng xoa càng đau."
"Phải nhấn mạnh vài cái, nếu không... ngày mai sẽ đau hơn." Lâm Nại nói, tay đưa vào trong chăn, tìm kiếm một hồi, mới vững vàng bắt được nàng.
Hà Thanh Nhu tránh không kịp, cũng không giãy ra nữa: "Ở đâu ra cái đạo lý lệch lạc đến như thế cơ chứ, đè thêm vài cái chắc đi không được luôn quá."
Lâm Nại nhẹ nhành nhấn xuống: "Thật đó."
Lúc này cô không còn dùng lực quá mạnh nữa, vừa tầm đủ sức, Hà Thanh Nhu sợ cô lại đột nhiên tăng lực xoa bóp, nhưng động tác của cô vẫn rất giữ lực, dần dần, chẳng thèm đề phòng làm gì nữa.
"Mai sáng Quốc tế Hòa Tín sẽ đến, đến lúc đó tôi sẽ tiếp đón họ, còn Giám đốc Vân sẽ do Trương tổng lo." Hà Thanh Nhu nói, vốn dĩ là người bên Quốc tế Hòa Tín sẽ do Trương tổng phụ trách tiếp đón, nàng phụ trách tiếp đãi Vân Hi Ninh, nhưng bây giờ Vân Hi Ninh có thành kiến với nàng, liền đổi chỗ cho nhau vậy.
"Tự dưng bên Quốc tế Hòa Tín đổi người," Lâm Nại nói, động tác của cô như có như không mà ở trên mắt cá chân nàng nhéo một cái, tiếp theo liền dời đi ngay trong chớp mắt, bình tĩnh tiếp tục xoa bóp, "Không phải là nhóm người gặp qua lần trước nữa, Tống Trung Thiên, chị biết mà đúng chứ?"
Hà Thanh Nhu nhạy cảm, bị cô đùa như vậy, ngón chân bất chợt co co lại, nhưng cảm thấy hình như là cô động tác vô ý, liền giả vờ như không biết.
"Có biết."
Nghe nói người này nghiêm khắc không gì sánh được, cận thận lại tỉ mỉ, rất khó đối phó.
"Đổi thành ông ấy," Lâm Nại nói, "Chị đừng đi, để tôi đối phó."
"Không phải cô vẫn còn công việc khác hay sao," Hà Thanh Nhu đáp lời, "Tôi có thể làm tốt được, dù có đổi người cũng không vấn đề gì."
Nàng cũng đâu còn là thỏ trắng vừa vào đời, năng lực ứng biến một chút chuyện ấy mà cũng không có, thì về sau còn chỗ đâu mà lăn lộn trong công ty.
"Đừng suy nghĩ nhiều," Lâm Nại nói, cô cũng không phải là có ý vì chuyện cá nhân của mình "Chiều hôm nay chú Tống có gọi điện qua cho tôi." Lão hồ ly kia chỉ đích danh muốn cô đi, mới xảy ra nhiều chuyện cô phải làm thêm giờ hoặc phân phó cho những người khác, nếu không... hôm nay cũng sẽ không bận