Mặt trời gần xuống núi, người trong khu triển lãm cũng thưa dần, người bên ngoài thì tụm lại thành tốp ba tốp năm, chào hỏi, nói chuyện rộn ràng vô cùng, trên đường ra ngoài có đậu rất nhiều chiếc xe, người đứng ngắm xe xếp thành một hàng dài, cả một nhóm to đứng chen lấn chụp ảnh, nàng nép người đi xuyên qua, có rất nhiều xe, nhất thời không nhìn thấy Lâm Nại đứng đâu cả.
Đi dọc thêm một đoạn đường, vẫn không nhìn thấy người, nghĩ đến chuyện có lẽ đối phương đang ngồi trong xe, liếc nhìn biển số của từng chiếc, từng chiếc xe, đi thêm vài mét về phía trước, liền tìm ra, nhưng trong xe trống rỗng, không thấy ai cả.
Nàng nghi ngờ nhìn nhìn bốn phía chung quanh, lấy di động ra, dự định gọi điện tìm hiểu một chút.
"Ở đằng sau," Thanh âm trong trẻo đầy lạnh lùng từ phía sau vang lên, "Xoay người."
Nàng giật mình một cái, siết siết cái di động, mới xoay người lại, Lâm Nại đứng cách xa nàng chưa tới một mét, cô mặc cái áo tank-top màu đen, quần short màu xanh thẫm, khoác ngoài cùng là cái áo Jean cùng màu với quần, trang phục thoải mái mát mẻ.
Hà Thanh Nhu quan sát đến lúng ta lúng túng, nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, mới sắp xếp từ ngữ, nói một câu: "Nhìn mãi cũng không thấy cô..."
Lâm Nại mở cửa ghế lái phụ ra cho nàng, đứng cách nhau một cánh cửa, nói: "Từ lúc chị đi ra từ cửa lớn, đã đứng ngay phía sau của chị rồi."
Cô nhìn nhìn Hà Thanh Nhu, ý bảo đối phương lên xe, Hà Thanh Nhu đi sang, cúi người ngồi vào ghế phụ lái, Lâm Nại thay nàng đóng cửa lại, đi vòng qua đầu xe, ngồi vào rồi lái xe đi.
"Chẳng qua là chị không thấy."
Hà Thanh Nhu run lên, cầm điện thoại trên tay vừa siết vừa thả, lại siết, cuối cùng cũng thả tay ra, để lại di động vào trong túi xách, nàng liếc mắt nhìn nhìn Lâm Nại, biểu cảm của người này không mặn không nhạt, không có vẻ đang giận, thế nhưng nhìn cũng không có tinh thần cho lắm, mí mắt hơi khép, lộ vẻ mệt mỏi.
Đông xe, kẹt đường, xe thì khởi động, nhưng chẳng nhúc nhích được, xe trước mặt cứ như bị dính chặt xuống mặt đường vậy, nửa ngày trời cũng không mảy may nhúc nhích, vài tài xế không kiên nhẫn, đã nhấn còi inh ỏi, liên tục không ngừng, tiếng còi xe như đâm vài tai người nghe, đau nhức vô cùng, xe bên cạnh các nàng cũng bắt đầu chen lấn.
"Đột nghiên xảy ra chút chuyện," Nàng nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn hàng xe không thấy điểm cuối, hàng xe xa xa thì như những đường thẳng, "Không tìm được người xử lý, nên không đi sớm được."
Lâm Nại đặt tay trên vô lăng, ngón trỏ gõ gõ lên trên vô lăng, từng đốt xương ngón tay của cô rất cân xứng, thon dài, từng đốt từng đốt rõ ràng nối tiếp nhau, Hà Thanh Nhu nhịn không được lại nhìn thêm vài lần.
"Xử lý như thế nào rồi?" Cô hỏi, Ngón trỏ ngừng gõ, đặt lên vô lăng.
"Hoàn hảo, không có vấn đề gì nữa," Hà Thanh Nhu thu hồi tầm mắt, một lúc, lại nhìn xa xa, "Tôi mà đi thì sẽ không có ai dẫn dắt, còn phải đối thoại với bên Quốc tế Hòa Tín, sẽ rất loạn."
Nàng giải thích như vậy, mặc dù không thể đi xem trận đua, nàng cảm thấy rất có lỗi, thế nhưng vô luận như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần chưa làm xong công việc, nàng cũng không thể nào bỏ đi được, dù sao cũng là người trưởng thành rồi, phải biết chừng mực, không giống thời còn đi học, vì để ra ngoài ăn bữa cơm, trốn học nửa buổi cũng cảm thấy không có chuyện gì.
Lâm Nại ậm ừ, không có ý định tiếp tục cuộc hội thoại này, cô nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa kính xe, ánh mắt xa xăm không rõ ràng, đôi môi mỏng mím chặt, cằm khẽ nâng.
Trong xe quá yên tĩnh, toàn bộ không khí cứ như bị ngưng đọng lại vậy, Hà Thanh Nhu rất không thích ứng được với cái bầu không khí này, nàng nghiêng nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ bên phải, hai bên đèn đường cũng đã lên rồi, vừa đúng lúc có ngay một cột đèn, nằm bên tay phải nàng, ánh đèn rất chói mắt, chiếu tới mắt nàng cũng cảm thấy xót.
"Trận thi đấu ra sao rồi?" Nàng híp mắt một cái, nghiêng đầu, nhìn bên phải Lâm Nại.
"Tốt lắm," Lâm Nại thản nhiên đáp, hàng xe trước mắt cũng chưa thấy có động tĩnh gì, cô lại theo thói quen gõ gõ vô lăng, "Giành hạng nhất."
"Lợi hại thật," Hà Thanh Nhu khen, ánh mắt tập trung hết lên trên người đối phương, tay thì lại không biết nên đặt lên đâu, "Đoàn xe thì sao? Tình huống buổi chiều như thế nào?"
Đã hứa nhưng lại không đi, nàng cũng không tiện hỏi Lâm Nại tình huống trận đấu, liền lợi dụng chuyện đua xe này để thăm hỏi sang chuyện công việc.
"Cũng giành hạng nhất."
Hà Thanh Nhu cong cong môi, cũng không biết nên nói gì thêm. Bận rộn cả một ngày, ngay cả di động cũng chưa từng chạm qua, chuyện thi đấu này nàng cũng chưa từng được nhìn qua một lần, đúng là không thể nào biết được tình hình đó, nàng rất nên nói một tiếng chúc mừng, nhưng hình như lại có chút đột ngột, trong lồng ngực như bị nghẹn một ngụm hơi vậy, không lên không xuống, có chút nặng nề. Lâm Nại quá trầm lặng, mím môi không nói, Hà Thanh Nhu giương mắt nhìn cô một chút, ngón tay bất giác cong cong lại, bầu không khí đè nén này, cộng thêm cái ngụm hơi nghẹn trong ngực, dồn lại ép nàng đến khó chịu vô cùng.
Cùng nhau chen chúc, y hệt như hàng xe bất động phía trước vậy.
Nàng cúi đầu, lấy di động trong túi xách ra, mở khóa màn hình, nhìn thấy Trì Gia Nghi gửi rất nhiều ảnh trong Wechat, đều là ảnh trong buổi thi đấu ngày hôm nay.
Bắt đầu từ tấm ảnh đầu tiên, nhấn mở từng tấm, từng tấm ra, ảnh hiện trường tấp nập vô cùng, ảnh Đoàn xe công ty vào vị trí, ảnh bắt đầu cuộc đua, ảnh Đông Ninh giành được giải nhất, ảnh Diệp Tầm trên bục trao giải, nàng thoát ra ngoài xem một phần khác, đều là ảnh chụp người của Đoàn xe, trong đó có một tấm Tưởng Hành Châu ôm cúp cười ngây ngô trong ống kính.
Một tấm ảnh khác, lành ảnh chụp bóng lưng, người trong ảnh mặc một bộ quần áo đua xe màu đỏ sẫm bắt mắt vô cùng, tỉ lệ vóc người cũng vô cùng chuẩn, chân dài eo nhỏ, cô ấy đội cái nón bảo hộ, mái tóc xõa tung, đứng trước một chiếc xe đua màu đen, ánh đỏ lóa mắt cùng sắc đen thâm trầm đối lập rõ ràng vô cùng, nhìn rất thu hút.
Lâm Nại.
Hà Thanh Nhu nhìn đến thất thần, ngón tay không cẩn thận sơ ý vuốt lên màn hình, hình ảnh đột nhiên biết mất, màn hình lập tức sáng bừng lên, làm ai đó ngồi bên trái nghiêng mắt nhìn qua.
Thế nhưng Hà Thanh Nhu lại không để ý tới, nàng lại nhấp vào phần hình ảnh lần nữa, kéo lại qua tấm ảnh khi nãy, nhấn tải xuống. Kéo thêm vài tấm, vẫn là Lâm Nại, mấy tấm sau này cô đã xoay người lại, nhìn thẳng vào ống kính.
Cẩn thận nhìn lại tấm ảnh, hình như cũng không phải đang nhìn vào ống kính, người