Nhưng nàng vẫn là gật đầu đồng ý, dù sao cũng là một mảnh hảo tâm của người ta.
Công việc buổi chiều phát huy hết hiệu quả nên hoàn thành nhanh hơn, thậm chí còn tính luôn cả phần công việc buổi sáng chưa xong kia.
Lâm Nại ở khu hậu cần ngây người hết một tiếng đồng hồ, cần dặn dò thì dặn dò, cần đích thân mình làm thì cũng làm xong hết, vậy nên mới quay lại khu triển lãm bên này, chủ động hỗ trợ. Hiện tại, quan hệ giữa Hà Thanh Nhu cùng cô cũng khá tế nhị, khi cùng nhau làm việc, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, nhưng cũng kèm theo một cảm giác quái dị nói không thành lời.
Những lúc nàng đang làm việc, thỉnh thoảng lại phân tâm, lén nhìn qua Lâm Nại một cái.
Lâm Nại làm việc chăm chú vô cùng, không ngừng tay, vậy nên nàng mới không lo lắng sẽ bị Lâm Nại phát hiện ra.
Năm giờ hơn mới rời khu này, Hà Thanh Nhu lại hỏi thăm một chút tiến độ bên ngoài. Khu bên ngoài làm nhanh hơn bên trong, đã kết thúc xong hết rồi, chỉ chờ khu bên trong này kết thúc công việc, buổi chiều liền có thể rời Tây Nam Sơn.
Hà Thanh Nhu xúc động, lúc trước khi nhận nhiệm vụ, nàng còn lo lắng nhất định sẽ gặp rất nhiều khó khăn, bây giờ đều đã hoàn thành xong, nay thoạt nghĩ lại, cũng không tính là quá khó khăn, chí ít nàng vẫn còn chống đỡ được.
"Ngày mai sau khi trở về, nghỉ ngơi thật tốt," Lâm Nại vừa lái xe vừa nói," Sau lần triển lãm xe này, công ty cho chị nghỉ thêm hai ngày phép."
Chuyện này Hà Thanh Nhu đã sớm biết.
"Sau khi quay về còn phải làm thêm bảng báo cáo, còn rất nhiều chuyện phải theo." Nàng nói, công ty cho nghỉ, nhưng cũng không thật sự được nghỉ, tiếp theo sau đó còn cả đống lớn việc cần xử lý, nào có nhẹ nhõm được.
Có điều, suy nghĩ của Lâm Nại với nàng bất đồng, nhưng cô cũng không muốn có kỳ nghỉ, vì thế nên không tiếp tục đề tài này nữa, đánh nửa vòng tay lái, lại hỏi: "Kỳ nghỉ phép cuối tháng bảy của công ty, chị có đi hay không?"
Hà Thanh Nhu nhìn cô một cái: "Lần này có tên tôi?"
"Đã có danh sách rồi, hai ngày nữa sẽ công bố."
Tập đoàn ô tô Đông Ninh, cuối tháng bảy hăng nằm đều tặng một nhóm các nhân viên ưu tú một chuyến du lịch, năm trước đi Trương Gia Giới[1], năm ngoái xuất ngoại, năm nay thì thời gian cùng địa điểm cụ thể vẫn chưa biết, nhưng số lượng có hạn, một Bộ phận chỉ có hai, ba người.
[1] Trương Gia Giới: Tọa lạc ở phía tây bắc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Là nơi tụ hợp những kỳ quan bậc nhất thế giới, trong có có Phượng Hoàng cổ trấn.
Hà Thanh Nhu hơn nửa năm nay không thành tích, thành tích duy nhất có được là Bộ phận giảm tốc, triển lãm xe vẫn chưa kết thúc, vì vậy sẽ không được tính, nàng không nghĩ là mình có tên, dù sao thì từ trước đến nay đều chưa được một lần nào cả.
"Sẽ đi đâu?"
"Núi Cát Tiên, ngâm suối nước nóng." Lâm Nại trả lời đơn giản.
Núi Cát Tiên[2], nằm ngay biên giới khu Nam Thành bên này.
[2] Núi Cát Tiên thuộc tỉnh Giang Tây, Trung Quốc.
Thời tiết nóng nực còn đi tắm suối nước nóng, Hà Thanh Nhu nháy nháy mắt, ai bày ra cái kế hoạch này vậy?
Lâm Nại nhìn nàng một cái, đoán chừng là nàng đang suy nghĩ gì trong đầu, bèn giải thích: "Chủ yếu là tham quan khu rừng cây ăn quả của địa phương, xem như là đi trải nghệm vậy."
Ngược lại là hết sức mới lạ. Hà Thanh Nhu suy nghĩ một chút: "Đi chứ."
Du lịch miễn phí, còn là kỳ nghỉ kèm lương, không đi là uổng quá rồi.
"Còn cô?" Nàng hỏi Lâm Nại, chắc là Lâm Nại sẽ không đi, du lịch miễn phí đúng là ai cũng thích, nhưng mỗi năm khi danh sách được công bố, không ít người cũng chủ động không đi, ví dụ như Diêu Vân Anh vậy, nằm nào cũng có tên, thế nhưng lần nào bà cũng không đi, lý do là bởi vì công việc quá bận rộn, làm không xuể, không còn tâm tình để đi nữa.
Lâm Nại, so với Diêu Vân Anh, còn bận rộn hơn nhiều.
"Cũng đi," Lâm Nại trả lời ngoài dự đoán, "Tới Nam Thành lâu như vậy rồi, có thể thừa dịp này ra ngoài dạo chơi một chút."
Điều này thật sự là nằm ngoài dự đoán của Hà Thanh Nhu, nàng nhớ tới Năm Lạng, nếu như Lâm Nại đi, quả cam tròn kia nhất định sẽ giao lại cho dì làm ở nhà chiếu cố, không biết là tới lúc đó nó có lén đi ăn vụn hay không nữa.
"Gần đây Năm Lạng sao rồi?" Nàng hạ cửa kính xe xuống, mở ra một khoảng nhỏ, trong xe quá bí, nàng muốn thông thoáng một chút.
Lâm Nại lại nhìn qua nàng một chút, lần trước cô có gửi ảnh chụp của mèo mập qua cho Hà Thanh Nhu, Hà Thanh Nhu không thèm đọc, lần này lại chủ động nhắc tới.
"Tốt vô cùng, còn mập thêm một tí."
Hà Thanh Nhu nghẹn lời, vốn dĩ quả cam này cũng đủ tròn rồi, còn mập thêm, thật sự là thể trọng vượt ngưỡng mất.
"Cô phải chú ý tới chuyện ăn uống của nó, quá mập đối với thể chất của mèo không tốt đâu." Nàng nhắc nhở, cả ngày Lâm Nại đều ở công ty, hơn phân nửa thời gian là thấy không có thời gian chăm sóc cho Năm Lạng rồi.
"Tôi biết." Lâm Nại đáp, bỗng nhiên khóe miệng cong cong cười cười.
Hà Thanh Nhu không biết là cô đang cười vấn đề gì, dựa ngồi trên ghế, nhìn ra phía ngoài kính xe.
Lâm Nại lái xe chậm mà ổn, một đoạn đường ngắn mà mất cả mười phút. Đến tòa nhà nhỏ, Diệp Tầm ra đón các cô vào, giữa lầu hai là một căn phòng lớn, đêm nay sẽ ăn ở đây.
Tưởng Hành Châu thấy hai người, nhiệt tình vô cùng, anh ta ăn mặc khá lôi thôi, áo chemise hoa kèm chiếc quần cộc, chân mang đôi dép kẹp, trên người còn đeo thêm cái tạp dề Doraemon, so với trang phục hào nhoáng ngày thường thì thật là khác xa đến một trời một vực.
"Nhanh ngồi, nhanh ngồi đi." Anh ta nói, còn rót thêm ly nước cho Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu nhận lấy ly nước: "Cảm ơn."
"Khách sáo quá," Tưởng Hành Châu cười nói, anh ta cởi tạp dề ra, để lên bàn: "Mai về rồi, không phải lần trước có nói mời Hà tiểu thư ăn cơm hay sao, thời gian không nhiều