Trời càng ngày càng đen, mưa lớn dần hơn nhiều, gió thổi vù vù, từng hạt mưa đánh tạt lên kính thủy tinh, lập tức tạo thành một vệt nước lớn.
Hà Thanh Nhu có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng hai người kia lại không phát hiện, Lâm Nại ngồi trong xe, do cách xa, nhìn không rõ ánh mắt của cô, Vân Hi Ninh thì che dù đi vào tiệm bánh lâu năm, cô đi thong thả cực kỳ, gió mạnh thổi làn váy cô cuồn cuộn, từng hàng mưa lướt qua, đánh làn váy cô thấm ướt.
Làn váy dính nước liền trở nặng, gió thổi không động nữa, cả chiếc váy liền dính sát vào cặp chân thon thả của cô.
Vân Hi Ninh rất cao, quần áo công sở ngày thường cũng đủ để phác họa toàn bộ đường nét, lúc không ở công ty thì khí thế cũng bức người vô cùng, còn sinh ra hai phần phóng khoáng cùng uyển chuyển, đột nhiên Hà Thanh Nhu phát hiện, thật ra cô ấy chính là một người xuất sắc vô cùng, năng lực giỏi, lại xinh đẹp, bối cảng gia đình cường đại, gia cảnh cũng tốt.
Trong công ty dù người khác có nói Vân Hi Ninh như thế nào đi nữa, đa phần đều là những lời khen ngợi, mặc dù đồng nghiệp trong Bộ phận thiết kế khá e dè cô, nhưng cũng chưa từng nghe qua ai nói lời không hay, người này uy vọng lớn, mọi người tôn kính.
Sự thiếu lý trí nhất của cô, cũng chỉ đối với chuyện riêng của bản thân mình.
Chính xác mà nói, là trên người Lâm Nại.
"Nè," Trì Gia Nghi quơ quơ tay, "Cậu làm gì mà ngẩn người ra vậy?"
Hà Thanh Nhu thoáng giật, khuấy khuấy cái muỗng nhỏ trong tay, ánh mắt thả lỏng hơn nhiều: "Trận mưa này càng ngày càng nặng hạt."
"Giao mùa mà, đều như vậy, sau khi trận mưa này kết thúc, sẽ thật sự nóng lên ngay, trước đó đài truyền hình cũng từng đưa tin qua rồi, chuyên gia dự đoán mức nhiệt độ của mùa hè năm nay có thể sẽ cao hơn năm ngoái nhiều, sau đó sẽ còn tăng hơn nữa, nói môi trường bị ô nhiễm nặng gì gì đó, lượng Carbondioxit tăng cao, cuối cùng là hô hào mọi người cùng nhau bảo vệ môi trường." Trì Gia Nghi cầm cái ly tinh xảo lên, cô gọi sản phẩm mới của quán, nhìn cũng không tệ, nhưng uống vào miệng thì thấy cảm giác gì đó là lạ.
"Hẳn là sẽ còn mưa thêm vài ngày, năm vừa rồi cũng như vậy," Hà Thanh Nhu đẩy cái ly của mình sang cho cô, "Uống ly này đi, hôm nay mình uống cà phê hơi nhiều."
Trì Gia Nghi nhìn nàng một cái: "Sắc mặt của cậu trông kém quá, ít cày đêm một chút đi, sau khi làm hết công việc trên tay thì lo mà nghỉ ngơi nhiều một chút."
Hà Thanh Nhu gật đầu. Trì Gia Nghi cầm cái ly của nàng lên, ly này rất ngọt, ngọt xuống tận cổ họng, Trì Gia Nghi trực tiếp không thèm uống nữa, nhìn cơn mưa to bên ngoài, cảm khái nói: "Không biết thời tiết bên Anh có giống như vậy hay không nhỉ, mình lên Internet, thấy người ta nói bên London cũng rất hay mưa, hoặc là sương mù dày đặc."
"Gần đây Trần Minh Hành có liên lạc qua với cậu không?" Hà Thanh Nhu thuận thế tiếp lời nàng, Trì Gia Nghi hẹn nàng ra, đa phần đều nói về chuyện của Trần Minh Hành, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
"Không có, chắc là đang bận," Trì Gia Nghi hạ giọng, long mi run run, "Xuất ngoại học hỏi cũng không dễ dàng gì, một thân một mình, mỗi lần mình gọi điện cho cậu ấy, giọng cậu ấy nghe uể oải vô cùng."
Hà Thanh Nhu không nói gì, liếc liếc mắt nhìn qua đối diện, xe còn dừng trong mưa, hình như Lâm Nại đang nghe điện thoại, cách một khoảng lớn cùng một lớp nước, chỉ nhìn tới một góc lệch của cô, nhưng cũng may là bàn này dựa sát tường, vị trí lệch, nên cũng không quá lộ liễu.
"Tháng bảy sẽ tương đối rảnh, mình muốn xin nghỉ đị Anh một chuyến," Trì Gia Nghi nói một câu như vậy, "Giám đốc của mình định nhường danh ngạch nghỉ phép kia cho mình, dù gì cũng đi chơi, xuất ngoại chơi một chuyến cũng không tệ, mình còn chưa đi nước ngoài lần nào, cậu thấy sao?"
Hà Thanh Nhu giật mình: "Một mình cậu đi?"
"Mình dự định tìm một phiên dịch viên online," Trì Gia Nghi nói, "Tiếng Anh của mình quá kém,trực tiếp đi tới đó thật sự không hay ho tí nào cả."
"Đủ tiền?"
"Đủ, mình tìm hiểu kỹ lắm rồi, thị thực thì hai ngày nữa sẽ đi làm ngay, vé máy bay cùng khách sạn cũng không tính là quá đắt, chờ mình về, mua quà cho cậu, cậu muốn quà gì, mình đem về cho cậu."
"Không có," Hà Thanh Nhu nói, Trì Gia Nghi nói vậy, chắc đã tính toán từ sớm, sợ là đã băn khoăn từ lâu, "Cậu đến đó nhớ chú ý an toàn, nhớ phải báo bình an, có nói với người nhà chưa?"
"Nói rồi, ba mẹ mình không ý kiến."
Tư tưởng của ba mẹ Trì Gia Nghi khá thoáng, bọn họ biết Trần Minh Hành, cũng biết con gái nhà mình không đụng tường thì sẽ không quay đầu, hai ông bà không quản được, mà cũng lười quản, ngược lại là đợi Trì Gia Nghi đầu rơi máu chảy, biết đau là gì, tự nhiên tới đó sẽ biết tự tỉnh ngộ.
Thế hệ trước, nhìn mọi chuyện luôn thông thấu, rõ ràng hơn người trẻ nhiều.
Có điều hai người họ vẫn rất lo lắng cho Trì Gia Nghi, kèm theo đó, chính là mối quan hệ bạn bè với Hà Thanh Nhu.
"Cậu lý trí một chút," Hà Thanh Nhu suy nghĩ một chút, nhịn không được nhắc nhở, "Đừng quá xung động."
Trì Gia Nghi nhìn chằm chằm mặt bàn, thấp giọng nói: "Mình rất lý trí..."
Tốn biết bao nhiêu năm rồi, nếu như cô không lý trí, cũng sẽ không có ngày hôm nay, trong lòng cô rất chắc chắn, e là chỉ là bởi vì Trần Minh Hành đi, cô bị áp lực cùng lo lắng, nên mới không dám đi đối mặt mà thôi.
Ban đầu cô cùng Trần Minh Hành thẳng thắn, Trần Minh Hành từ kinh ngạc đến kinh hoảng, không giống như bây giờ là toàn thân cứng ngắc, lạnh lùng như khối băng lạnh nghìn năm không tan chảy.
Ở trong mắt Trần Minh Hành, cô nhìn ra được thân ảnh của mình, nên mới có thể kiên trì đến tận bây giờ.
Bầu trời có sét đánh, đùng đùng từng tiếng vang rền, giống như muốn bổ đôi bức tường ra vậy, ngay cả từng giọt mưa rơi cũng mạnh như mở vòi nước, nước mưa trên đường lênh láng không kịp chảy xuống cống thoát nước, chưa đến một phút đã thấy nước ngập lên.
Hạt mưa đánh mạnh lên xe, tung tóe thành từng bọt