Lâm Nại hơi cúi người xuống, môi mỏng khẽ mở, lưu luyến trên cổ nàng một lúc lâu, mới buông ra, đi qua bên phòng dành cho khách kia mở cánh cửa ra, Năm Lạng còn đang ở bên trong 'chiến đấu' cùng cánh cửa, thiếu đề phòng, cánh cửa vừa mở ra thì cả người nó mất trọng tâm, suýt chút nữa là té lăn quay ra sàn, may mắn là nó nhạy bén, lắc lắc qua trái rồi lắc lắc lại qua phải, thoát hiểm một cách an toàn.
Mèo giận, kêu 'méo – méo' như đang muốn thị uy cùng Lâm Nại, thế nhưng Lâm Nại vẫn mặc kệ nó, mở cửa ra liền xoay người đi mất.
Mèo mập giơ bộ chân mèo ra liếm liếm, cong cong cái đuôi mèo, lắc người đi vào phòng khách, đi qua ngồi bên cạnh Hà Thanh Nhu, nhảy phốc lên một cái, 'hạ cánh' xuống đùi Hà Thanh Nhu.
Nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hà Thanh Nhu, bắt gặp Hà Thanh Nhu cúi đầu, nó liến ngoan ngoãn lấy lòng bằng cách giơ đệm chân của mình ra, kéo kéo áo Hà Thanh Nhu, Hà Thanh Nhu liền hiểu ý mà vuốt vuốt lưng cho nó.
Hương thơm của mỳ súp cá, nước canh màu trắng sữa, cải trắng hầm lâu mềm nhừ, ngồi làm việc trước laptop cả một buổi chiều, cộng thêm khi nãy còn lăn qua lăn lại nhiều vòng, Hà Thanh Nhu đã sớm đói bụng, Lâm Nại ngồi đối diện, chân mày hơi nhướng lên chút, là đang nhìn nàng.
"Ăn mỳ," Hà Thanh Nhu nghiêng mặt qua, cầm đũa lên, nhắc nhở, "Nguội sẽ không ngon nữa."
Lâm Nại liền nghe lời.
Năm Lạng nghiêng đầu một cái, nhìn Lâm Nại đối diện, có điều bởi vì bị mặt bàn ngăn cách, chỉ có thể nhìn được chân và eo của Lâm Nại, nó im lặng ngồi được hai, ba phút, sau đó lại nhoài người lên, từ trong lòng Hà Thanh Nhu chen lên trước, hai cái móng vuốt gác lên trên bàn, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm vào tô mỳ.
Bình thường nó chỉ được ăn lương khô cùng đồ hộp, vừa ngửi thấy mùi hương của món mỳ súp cá này, liền nôn nóng muốn thử, cái móng vuốt đang định mò mò vào trong tô, Hà Thanh Nhu liền vội vã ôm nó ra xa.
"Chắc là đói bụng rồi, em có mang lương khô theo hay không?" Hà Thanh Nhu đặt mèo xuống đất, vừa lấy tay ra, nó lại muốn nhảy lên bàn lần nữa, nàng không thể làm gì khác hơn là ngăn cản nó thêm lần nữa.
"Buổi chiều trước khi qua đây có cho nó uống qua sữa dê rồi, sau một tiếng uống thêm lần nữa." Lâm Nại đáp, tuân thủ nghiêm túc lời dặn dò của bác sĩ, trong quá trình giảm cân, cần phải khống chế lượng thức ăn.
Năm Lạng làm ầm ĩ, gọi 'Méo – méo' hai tiếng, vòng vòng chung quanh Hà Thanh Nhu, rồi nó lại muốn nhảy qua bên Lâm Nại, đáng tiếc là Lâm Nại hoàn toàn không nuông chiều nó như Hà Thanh Nhu, nó vừa đụng tới cái bàn, đã bị một cánh tay thon dài 'xách' lấy cái thịt gáy của nó, chưa kịp giãy, cả người liền bị khóa chặt.
Nó tủi thân, đáng thương mà 'meo – meo', dùng móng vuốt kéo kéo quấy quấy, cũng may là không có cào trúng người, cũng xem như là ngoan. Có điều những tiểu động tác kia cũng không làm nên trò trống gì, ồn ào một lúc, nó liền từ từ an tĩnh lại.
Hà Thanh Nhu ở một bên nhìn một người một mèo kia, chậm rãi ăn phần mỳ của mình, còn Lâm Nại, mặc dù chỉ dùng một tay, nhưng vẫn ăn được không nhanh không chậm, không chút nào cảm thấy bị ảnh hưởng.
Ăn xong, Hà Thanh Nhu dọn chén đũa, Lâm Nại bỏ Năm Lạng xuống, tên nhóc con cuối cùng giành được tự do kia nhanh chóng phóng đi như tên bắn.
Lâm Nại nhận lấy chén đũa trên tay Hà Thanh Nhu: "Em rửa cho."
Kinh nguyệt sắp tới, vẫn là ít đụng nơi lạnh lẽo sẽ tốt hơn, nước lạnh cũng không được.
Cô cầm chén đũa vào phòng bếp, ngay cả tạp dề cũng chưa mặc liền bắt tay vào làm việc, Hà Thanh Nhu ở trong phòng khách nhìn bóng lưng của cô, vô thức nhìn thêm chốc lát, vừa nhìn liền biết là một người chưa từng vào qua phòng bếp, cô mở đầy nước trong bồn, rồi để hai cái chén vào, chỉ rửa có hai cái chén mà cũng tạo cảm giác như đang nghiêm túc phê duyệt văn kiện vậy.
Vụng về, nhưng lại rất nghiêm túc.
Từ lúc bắt đầu đi làm, Hà Thanh Nhu vẫn luôn đơn độc, đã quen khi vào nhà liền có một cảm giác vắng ngắt, nhưng bây giờ bỗng có thêm một người một mèo, dường như cũng không có gì không thích ứng được.
Nàng khép hờ mắt, trực tiếp đi lau bàn.
Năm Lạng khoan thai lượn vài vòng trong phòng khách, vòng qua vòng lại, cũng vòng tới chân nàng, cái mông tròn mập kia trực tiếp 'thượng tọa' trên mu bàn chân nàng, còn cạ cạ không ngừng. Khóe miệng của nàng cong cong, ôm nó lên, đi qua bên salon ngồi xuống cùng Năm Lạng.
"Chị phải đi giặt quần áo nữa." Nàng sờ sờ đầu Năm Lạng, dù Năm Lạng nghe không hiểu, nhưng nghe ra ngữ khí ôn hòa của nàng, liền ngoan ngoãn mà cạ cạ lòng bàn tay của nàng.
"Ngoan." Nàng đặt mèo qua một bên, tên nhóc này ngược lại còn rất biết nghe lời, ghé vào một góc ở ghế salon, nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Quần áo cần giặt là sáng nay nàng vừa thay ra cùng một phần của Lâm Nại, lúc đầu vốn không nhiều lắm, thế nhưng chiều nay lúc các nàng.... khi đó, giờ phải giặt thêm tấm drap giường nữa. Lúc nàng vào phòng thay drap giường, nhìn thấy khăn giấy trong sọt rác, thật..., vì vậy liền tiện tay đổi luôn cả túi đựng rác.
Vừa thay drap giường xong, Hà Kiệt liền gọi tới.
Cậu chạy vòng vòng cả ngày bên ngoài đến giờ mới về đến nhà, thở hồng hộc đầy vẻ mệt mỏi, còn chưa kịp nghỉ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Lâm Nại phân phó, mà cậu lại quên nói cho tỷ tỷ mình, cả ngày hôm nay cậu cũng là ra giải quyết cái chuyện đặt hàng với các nhà trà, cả quá trình cũng thuận lợi, đặt hàng cũng làm xong hết rồi, giờ có muốn hủy đơn cũng khó, nếu kiên quyết hủy thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn sau này mất.
Hà Thanh Nhu nghe cậu nói xong, hỏi thăm một chút tình hình dưới nhà gần đây.
"Đều tốt vô cùng, chị đừng lo lắng," Hà Kiệt trả lời, gãi gãi đầu, "Tỷ, hôm sau là em lên thành phố rồi ạ, vào huấn luyện quân sự ngay lập tức."
Cuối tháng bảy vừa rồi cậu nhận được giấy thông báo trúng tuyển của Đại học Điện Tử, lúc đầu có ý định lên trường từ hai ngày trước, nhưng bởi vì còn vướng chuyện lá trà, mới phải kéo dài tới thời gian này.
"Chuyến xe mấy giờ, tới đó chị ra trạm đón em, tiện thể đưa em đến trường." Hà Thanh Nhu chuẩn bị ném tấm drap giường vào máy giặt, đậy nắp máy lại.
"Không cần tới đâu ạ, em ngồi chuyến sớm," Hà Kiệt nói, trong giọng nói của cậu còn đầy nét vui vẻ cùng hào hứng, "Bên Trường yêu cầu tập hợp vào buổi chiều, còn đi lấy quân phục nữa."
Sáng thứ hai cậu lên, vừa đúng lúc Hà Thanh Nhu phải đi làm, cộng thêm chuyện cửa hàng online nữa.
"Đến khi kết thúc kỳ quân sự thì em sẽ đến tìm chị, chị không cần đón em đâu." Cậu nói.
Hà Thanh Nhu do dự một lúc,