Trong lòng ấm áp, mềm mại, hương sữa tắm thoang thoảng, cô run nhẹ một cái, bởi vì tay phải bị thương nên hành động không tiện, tay trái khi nãy cầm chén đũa còn dính dầu mỡ, tạm thời cô để yên, mặc đối phương ôm.
Tay từ thắt lưng chuyển lên lưng, càng ra sức hơn, càng ôm càng chặt, tựa như đang ôm bảo bối vậy, lo lắng cho bảo bối của mình có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Nhất khắc, cô liền đưa tay lên ôm lại Hà Thanh Nhu, sợ làm bẩn quần áo của nàng, vì vậy chỉ cong khuỷu tay áp sát.
Hà Thanh Nhu vùi đầu vào hõm vai của cô, áp trán lên, không lên tiếng.
"Em ở ngay đây," Lâm Nại cúi đầu nói, "Không sao đâu, về sau sẽ không như vậy nữa."
Lại hôn một cái lên tóc mai của Hà Thanh Nhu, có chút tự trách mà than nhẹ: "Xin lỗi..."
Đột nhiên đổi ý tự lái xe về Nam thành, lẽ ra lúc gọi điện thoại nên nói rõ ràng cùng Hà Thanh Nhu, cô lại cho rằng đó cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng, liền không nói, nào ngờ đâu lại gặp phải chuyện xui xẻo này. Khi cô nhìn thấy Hà Thanh Nhu ngồi trong lều, mồ hôi chảy tí tách, vẻ mặt cô đơn, hai mắt không có chút tinh thần, trong lòng đau lòng vô cùng, vừa thấy ấm áp, lại thấy thương tiếc.
Trời thì tối đen, đường lớn thì bị chặn, Hà Thanh Nhu là lén lút chạy từ đường mòn đến, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...
Hơn nữa, còn là một đoạn đường dài đến như vậy, không biết nàng làm sao kiên trì như vậy được.
Cánh tay Hà Thanh Nhu quấn chặt, ngẩng đầu, lại cúi xuống vùi vào cần cổ của Lâm Nại, hô hấp của nàng hơi nặng, toàn bộ hơi thở nóng rực đều phả lên cổ cô. Cảm giác tê dại kia khiến Lâm Nại sản sinh ra một loại cảm giác nói không thành lời, như có một dòng nước ấm chạy tán loạn trong lòng, lúc thì qua trái, lúc lại nhảy sang phải, đụng qua đụng lại.
Cô hơi cúi người, hôn lên tóc mai của Hà Thanh Nhu thêm một lần nữa.
"Rửa chén thôi, dọn dẹp xong mình đi nghỉ ngơi sớm một chút." Cô nhẹ giọng nói ra.
Hà Thanh Nhu lại tỏ vẻ như không nghe thấy, vẫn không bỏ tay ra, cô đành đứng vững, thắt lưng hơi khom xuống để thuận tiện cho đối phương ôm hơn, vừa mới cúi xuống, hai mảnh non mềm liền dính vào, bỗng chốc Lâm Nại không phản ứng kịp, thẳng đến khi có một đầu lưỡi muốn len lỏi vào, cô mới máy móc mà căng tròn con mắt.
Hà Thanh Nhu chậm rãi giơ cao tay lên ôm sau gáy của cô, mút nhẹ lên đôi môi mỏng, lưu luyến, lại dùng lưỡi đỏ đòi lấy, nhưng Lâm Nại lại không chịu đáp lại, nàng liền chỉ còn cách quyến luyến ở bên ngoài, đợi cho ai kia có hơi chút thả lỏng, lại nhanh chóng len lỏi vào trong.
Ngoại trừ chuyện chăn gối, nàng chẳng bao giờ chủ động hôn qua đối phương, đây chính là lần đầu tiên.
Nhưng cuối cùng vẫn quyết không buông tay, tiến vào, chỉ biết vụng về tìm kiếm đầu lưỡi của Lâm Nại.
Lâm Nại vẫn duy trì tư thế bất động, hàm trên chỉ hé mở để nàng chủ động đi vào, nhưng lại hờ hững không đáp, chung quy vẫn mặc nàng quấy phá.
Chờ quá lâu vẫn không nhận được tín hiệu đáp lại, Hà Thanh Nhu liền càng ngày càng gấp, tay siết chặt, lòng bàn tay đẩy sát phần sau gáy của cô, ngón tay vuốt ve da thịt cô không ngừng, càng ngày càng rõ ràng, đến khi càng vào được sâu hơn, liền nhẹ nhàng quấy phá bên trong.
Lâm Nại vẫn không đáp lại, chỉ mình nàng chủ động.
Một lúc sau, nàng từ từ tách ra, hôn một cái lên khóe môi của Lâm Nại, sau đó lại vẫn làm như trước, chậm rãi vươn đầu lưỡi thâm nhập vào.
Ôn nhu, đầy tình cảm, hơi thở nóng rực của tình yêu thấm sâu vào từng cái hôn, có thể chân thật cảm nhận thấy nhiệt độ của đối phương, cảm nhận được sự an tâm cùng sự yên bình.
"A Nại..." Hà Thanh Nhu cúi đầu gọi, dùng chóp mũi đụng cô một cái.
Lâm Nại cúi mắt xuống nhìn.
Hà Thanh Nhu cầm chặt khuôn mặt của cô, một lần nữa giao hợp hai mảnh môi mềm.
Hô hấp của Lâm Nại bỗng chốc thay đổi, ngậm lấy môi dưới của đối phương, nhẹ nhàng cắn mút, Hà Thanh Nhu vừa mở miệng hít một hơi, cô liền thừa thắng xông lên, hung hăng đoạt lấy khí tức của Hà Thanh Nhu.
Ngoài phòng khách, Diệp Tầm toàn tâm toàn ý vào trò chơi điện tử, điện thoại mở chế độ im lặng, vừa chơi được vài phút, liền nghe được có tiếng trò chuyện đứt đoạt từ trong phòng bếp truyền ra, cô liền mở âm thanh, còn mở hết toàn âm lượng.
Năm Lạng đang ngoan ngoãn lim dim lại nghe được tiếng điện thoại, lập tức mở căng tròn hai con mắt mèo, tò mò chăm chú nhìn qua phía Diệp Tầm, quan sát cái cục trên tay cô, nó đứng thẳng, cẩn thận từng bước, từng bước tiến tới gần, đi tới dưới chân Diệp Tầm, nhún mạnh người nhảy lên đầu vai Diệp Tầm.
Đột nhiên có cái bao tải chất lên vai Diệp Tầm, nặng nề, cô thật muốn đá tên nhóc con này xuống, thế nhưng Năm Lạng lại kêu gào như trước, lại giống như đang cố nhắc nhở cô mau chóng 'dâng hiến' cái điện thoại qua cho mèo nhìn.
Khuôn mặt của Diệp Tầm nhất thời tối sầm xuống.
Có điều vẫn không đẩy nó xuống, vẫn tiếp tục chơi game.
Năm Lạng con mắt không chớp mà nhìn chòng chọc vào cái màn hình điện thoại di động, có lúc lại xoay xoay cái đầu.
Nửa tiếng sau, cuối cùng hai người trong phòng bếp cũng rửa xong chén đũa, Năm Lạng vừa nhìn thấy Hà Thanh Nhu, liền nhảy khỏi đầu vai của Diệp Tầm, nhanh nhảu chạy về phía nàng.
Bị con mèo mập kia đè lâu như vậy, vai của Diệp Tầm đã cảm thấy ê ẩm, cô giơ tay cao lên, xoay xoay bả vai.
Trải qua mấy ngày ở cùng nhau, Năm Lạng càng ngày càng dính lấy Hà Thanh Nhu, nó tỏ ra ngoan ngoãn mà cọ cọ lên bắp chân của nàng, ngửa đầu tràn đầy mong chờ.
Gần đây Năm Lạng bắt đầu ăn bữa ăn giảm cân, không còn ăn thức ăn cho mèo nữa, bữa ăn giảm cân của mèo như thế nào đều do Hà Thanh Nhu đặc biệt học trên online, phối hợp cân đối, hiệu quả cũng không tệ lắm, chí ít thì cái vòng hai của tên nhóc con kia cũng không còn căng phồng như trước.
Các nàng thì ăn rồi, nó vẫn chưa được ăn đâu.
Hà Thanh Nhu xoa xoa đầu của nó, lại vào phòng bếp làm bữa ăn giảm cân cho Năm Lạng.
"Em ngủ ở đâu?" Mí mắt của Diệp Tầm thoáng nhìn lên, vừa đúng lúc đánh xong một trận.
"Phòng khách."
Diệp Tầm nhíu, salon ngắn như vậy, làm sao mà ngủ?
Lâm Nại liếc cô một cái: "Điều hòa của phòng dành cho khách bị hỏng rồi, tự trải thảm nằm đi, còn đồ đạc thì đưa vào phòng dành cho khách."
Chân mày của Diệp Tầm càng nhíu càng chặt.
"Ngày mai rồi hẵng tìm khách sạn, tối nay ráng một đêm thôi." Lâm Nại nói, trễ như vậy còn ra ngoài tìm chỗ, thật sự là không an toàn, mặc dù nếu có yên tâm, thì nhất định Hà Thanh Nhu cũng sẽ không cho Diệp Tầm đi.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Tầm cất di động, đứng dậy.
"Phòng dành cho khách ở đâu vậy?"
Lâm Nại chỉ chỉ sang