Hà Thanh Nhu đã trở về.
Nàng đang đổi giày ở huyền quan, trong tay còn xách theo hai hộp canh đậu xanh.
"Bên Tây Nhai vừa mở một cửa hàng món ngọt, đi vòng một vòng nên về trễ," Nàng nói, một tay vịn tường, gương mặt ửng hồng, nàng lắc lư cái túi trên tay, "Mua ở dưới lầu, có muốn uống ngay bây giờ hay không?"
Ngày nóng uống canh đậu xanh giúp hạ hỏa, bình thường lúc rảnh rỗi nàng sẽ tự nấu, còn khi không rảnh thì mua ở một cửa hàng dưới lầu của bà lão.
Lâm Nại đón lấy cái túi đựng hộp canh, ngửi được hương rượu nhàn nhạt trên người Hà Thanh Nhu, cô nhíu nhíu mày: "Uống rượu sao?"
"Hai ly cocktail, thức uống mới của quán rượu, Gia Nghi nói nhất định phải thử một lần," Hà Thanh Nhu đi WC rửa tay, sau đó mới đi ra, "Trở về thì gọi xe."
Ý thức an toàn của nàng cao, chỉ cần uống rượu thì sẽ tuyệt đối không lái xe, xe còn tạm thời đậu ở Tây Nhai, ngày mai sẽ qua lái về. Cocktail thông thường chỉ có vài độ, dù có uống cũng sẽ không say, Trì Gia Nghi cho nàng uống thì nàng uống, ly cocktail hai nàng uống có hương rượu hơi nồng, trừ chuyện đó ra thì không có gì bất đồng, nhưng loại thức uống mới này tác dụng cũng chậm thật, lúc ngồi trên xe nàng chỉ cảm thấy hơi choáng, bây giờ lại có chút hơi say.
Thế nhưng cũng không say đến độ choáng váng, ý thức của nàng vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ có các giác quan hơi thả lỏng, còn lại thì phản ứng chậm hơn một chút.
Lâm Nại mở một hộp canh đậu xanh đưa cho nàng, nàng không nhận, Lâm Nại bỏ xuống, thay nàng sửa lại phần tóc mái có chút tán loạn.
Rượu khiến khiến khuôn mặt của nàng càng thêm đỏ rực.
"Lần sau có đi uống rượu, nhớ phải gọi điện thoại cho em, em đến đón chị." Lâm Nại nói, giữa đêm khuya, uống rượu rồi tự bắt xe về nhà thật không an toàn.
Hà Thanh Nhu ậm ừ, nàng hơi mệt, không muốn tiếp tục cuộc hội thoại, dự định lấy quần áo đi tắm, lúc vừa đi đến cửa, mới nhớ tới lời hứa với Trì Gia Nghi.
"Chừng nào thì em có thời gian rảnh?"
Lâm Nại đi qua: "Sao vậy?"
Hà Thanh Nhu mím mím môi, vào phòng cầm áo quần, vành tai lẳng lặng ửng đỏ lên.
"Chị muốn mời Gia Nghi một bữa," Nàng nhỏ giọng nói, "Mang em cùng đi..."
Lâm Nại giật mình, thật không nghĩ tới nàng lại chủ động sắp xếp như vậy: "Chủ nhật tuần sau đi."
Hà Thanh Nhu gật đầu: "Vậy hai ngày nữa chị sẽ hẹn thời gian với cậu ấy."
Nàng cúi người, ở ngăn dưới chót của tủ quần áo lấy quần lót, lúc khom người xuống, để lộ phần eo, toàn bộ phần thắt lưng trắng nõn đều lộ ra hết, Lâm Nại nhìn thấy, ánh mắt nhất thời tối sầm xuống. Hà Thanh Nhu hoàn toàn không hay biết gì tới cái ánh mắt dí sát phía sau, nàng ngồi dậy, tìm bộ đồ ngủ ở ngăn thứ hai, bên trái là quần áo của nàng, bên phải là của Lâm Nại, có tên nào đó da mặt thật đủ dày, nhất quyết muốn dung nhập vào sinh hoạt của nàng, liền ngay cả tủ quần áo cũng không chịu buông tha.
"Mặc bộ này đi."
Nàng đang tìm kiếm không biết nên chọn bộ nào, Lâm Nại liền chỉ chỉ một cái váy màu xám nhạt ----- hai lần trước nàng cũng là mặc cái váy này..., lần đó đúng là làm lợi cho ai kia, khiến cho hiện nay mỗi khi nhìn thấy cái váy này nàng đều cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nàng tỏ vẻ không nghe thấy, cầm một bộ trên nhất.
Lâm Nại biết chắc chắn là nàng sẽ không chọn cái váy kia mà, một cái váy trắng sao, vừa đúng tâm ý của cô.
Hà Thanh Nhu vòng qua cô, đi vào WC.
Lâm Nại đến phòng khách uống canh đậu xanh, dựa vào ghế salon, vừa uống vừa chờ, Hà Thanh Nhu có chút chậm chạp, tắm đến hai mươi phút mà vẫn chưa thấy ra. Cô có chút chán nản mà cầm cái remote chuyển kênh liên tục, chuyển qua chuyển lại, không cảm thấy kênh nào thú vị cả.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy tiếng nước trong WC có chút lớn, ào ào không ngừng, rõ ràng âm lượng của TV rất lớn, nhưng vẫn không che được tiếng nước.
Cô nhìn qua hướng WC, sau đó mặt không biểu cảm mà nhìn vào máy tính bảng, mở giao diện trang web, tùy ý lướt lướt, không hiểu sao trong lòng luôn cảm thấy bồn chồn không ngừng, tiếng nước chảy cứ văng vẳng bên tai không dứt.
Ba mươi phút, Hà Thanh Nhu vẫn chưa tắm xong.
Cô tắt TV, cầm máy tính bảng đi vào phòng ngủ.
.
Hà Thanh Nhu tắm xong đi vào phòng ngủ, vừa bước vào, khí lạnh từ điều hòa trực tiếp phả lên da, nàng không khỏi co người lại.
Ngẩng đầu nhìn nhìn điều hòa một chút, 16℃. Lâm Nại thì ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm váo máy tính bảng, điều hòa thì cứ thổi thẳng lên giường, cô lại giống như không cảm thấy lạnh tí nào cả.
Hà Thanh Nhu tìm được cái remote, điều chỉnh nhiệt độ đến 24℃, Lâm Nại ngẩng đầu lên, nhìn nhìn nàng.
Trên tủ đầu giường có đặt cái hộp màu hồng – là bao ngón tay – rất bắt mắt, lớp nylon bên ngoài đã xé, còn có hai gói lộ ra ngoài.
Không phải là lộ, mà là được 'đặt' ra ngoài.
Tự nhiên là Hà Thanh Nhu thấy được, nàng cố ý xoay mặt sang hướng khác, giả vờ như không nhìn thấy gì. Mỗi khi hai người 'làm' đều không biết phân biệt nặng nhẹ, ngoài ra thì lo lắng cho tay của Lâm Nại, trước tiên vẫn nên nhịn thêm một thời gian.
Đương nhiên, người không phân biệt được nặng nhẹ kia nhất định không phải là nàng, chính là cái người đang cầm máy tính bảng kia, bất luận là khi ở trên hay ở dưới, người nào đó đều chưa từng có hành động 'đúng mực'. Mấy ngày nay, Lâm Nại không ngừng 'ném' ám hiệu, nàng thì vẫn vờ không hiểu, đêm nay ----- cũng sẽ như vậy.
Tắt đèn, ngủ.
Nàng vén chăn, lên – giường, uống rượu xong liền thấy hơi mê man, vừa nằm lên giường liền thấy thư thái hơn hẳn, thế nhưng ngủ không được, đầu óc nặng nề nhưng lại thanh tỉnh dị thường, cảm giác này cũng quái dị thật.
Lâm Nại vẫn còn đang nhìn vào máy tính bảng như cũ, cũng không biết là đang xem cái gì, hai tay không chút chuyển động.
Hai ly cocktail, tác dụng chậm vô cùng, sau khi tắm xong mới thấy choáng váng, bọc trong chăn ấm, dần dần cảm thấy hơi nóng, Hà Thanh Nhu cảm thấy khó chịu, lấy tay đẩy chăn ra.
Lâm Nại nhìn liếc liếc qua, không chút hành động.
Hà Thanh Nhu nhắm mắt lại, bắt đầu buồn ngủ.
Nhiệt độ của điều hòa hình như có chút hơi cao, nằm một lúc, sau lưng như chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng xoay người, mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Thế nhưng vài phút sau, nàng lại cảm thấy khát nước, lần nào uống rượu cũng như vậy, khô họng, liền muốn uống nước.
Nhưng lại không muốn rời giường.
Nội tâm chiến đầu không ngừng, cuối cùng nàng quyết định xuống giường rót nước uống, lúc quay về giường, Lâm Nại đã tắt máy, cởi quần áo nằm xuống ngủ, ánh trăng phía ngoài sáng chói, từ cửa sổ chiếu nghiêng nghiêng vào, mặc dù không bật đèn, nhưng Hà Thanh Nhu vẫn nhìn rõ mồm một mọi thứ trong phòng.
Lâm Nại mặc cái áo crop-top màu đen bó sát, lộ rõ đường cong, cô lấy tay chống sau đầu, mái tóc mềm mại chảy dài xuống, do tay phải bất tiện,