Một ổ chăn ấm áp thật khiến người khác lười biếng hẳn lên, nằm ở bên trong cảm giác như toàn thân đều không xương vậy, sưởi ấm lẫn nhau, thư thái, thoải mái đến mức Hà Thanh Nhu cuộn lại các ngón chân nhỏ của mình.
Mùa đông, bầu trời cũng nhanh tối hơn, trước khi vào phòng ngủ thì bên ngoài còn một mảnh trắng xóa, nhưng lúc này thì bốn phía tối đen, ánh đèn màu cam nhạt ấm áp, đủ rọi sáng, lại có chút chói mắt.
Chiếc nhẫn bóng loáng phản chiếu lại ánh đèn, ngẫn nhiên giơ tay lên, Hà Thanh Nhu mới nhận ra có hàng chữ khắc trên đó, nàng tỉ mỉ quan sát, nhận ra là 'LN' hai chữ, không cần đoán cũng biết, chiếc nhẫn còn lại nhất định là 'HQR'.[1]
[1] LN – HQR: là 'Lín Nài' cho Lâm Nại; HQR là 'Hé Qīng Róu' cho Hà Thanh Nhu.
Trước đó, ai kia còn nói gì mà đi ngang qua nhìn thấy chiếc nhẫn này, thấy đẹp liền mua, nói đến giống như đi dạo phố tùy tiện mua bộ áo vậy, còn giả đến rất giống nữa.
Hà Thanh Nhu kéo kéo chăn đắp, giấu tay vào trong, bất giác vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.
Nhẫn không phải là nhẫn kim cương, mang ngón giữa rất thích hợp với các cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Sống hết hai mươi chín năm, đây là lần đầu tiên nàng mang vật này, mơ mơ hồ hồ liền bị cầm tù vậy. Nàng nghiêng đầu, ngắm nhìn Lâm Nại đang nhắm mắt dưỡng thần, mái tóc dài của hai người quấn quýt lấy nhau, chặt chẽ không thể tách rời, cũng như ban nãy vậy.
Lúc này mặt của Lâm Nại trắng trắng xanh xanh, môi sắc cũng trắng, lại có một viền đen nhạt, vừa nhìn liền biết là do nghỉ ngơi không đủ. Vừa mới làm qua hai lần, Hà Thanh Nhu lại 'đánh úp' cô một lần, tàn dư của hậu chiến vẫn còn đó, chưa kịp dọn dẹp do nàng đã ngủ quên trong niềm vui.
Hà Thanh Nhu uể oải, nằm thêm một lúc, nhoài người dậy rút tờ giấy.
Có lẽ là ngủ không sâu giấc, một động tác rất nhẹ cũng đánh thức cô.
"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi với giọng khàn khàn, mệt mỏi cùng cặp mắt mông lung.
"Còn sớm," Hà Thanh Nhu nhẹ giọng nói, ném giấy vào thùng rác, tắt đèn, "Ngủ thêm một hồi đi, chị đi làm cơm, khi nào xong sẽ gọi em."
Nàng nhặt áo quần lên mặc, mái tóc đen tán loạn cũng được quấn lên, vừa định xuống giường, bên eo liền bị một cánh tay kéo lại, không muốn nàng đi. Nàng có chút bất đắc dĩ, định kéo người này ra, nhưng không ngờ người này lại nhanh tay hơn, ôm chặt lấy mình, còn chôn mặt vào cần cổ mình, vờ bất động.
Lâm Nại chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, mới chui từ trong chăn ra, hơi ấm còn chưa tản, toàn bộ đều truyền vào lưng của Hà Thanh Nhu.
"Chị đi làm cơm," Hà Thanh Nhu nghiêng đầu nói, có điều cũng ngồi đó không cử động, "Muốn ăn gì?"
Câu trả lời của nàng chính là một bên má ẩm ướt.
Nàng hít sâu, khẽ nghiêng nghiên cái cổ thon dài, hai mắt nhắm nghiền.
"Đừng phá..."
"Mới không có phá."
"Thời gian không còn sớm nữa."
"Em biết mà."
"Muốn ăn gì," Hà Thanh Nhu hỏi thêm lần nữa, kéo tay cô ra, "Xương sườn om hay thịt xào?"
"Gì cũng được," Lâm Nại nói, nhặt áo lót lên mặc, "Em tới giúp chị."
Hà Thanh Nhu ngăn cô lại: "Chị làm là được."
Đứng dậy, đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại còn ôn nhu nói: "Nhanh ngủ thêm một lát đi..."
Thoáng chốc, trong phòng rơi vào một mảnh tăm tối, Lâm Nại bình tĩnh ngồi ở trên giường, lại nằm nhoài người xuống, kéo chăn đắp kín đầu, chỉ lộ ra cánh tay thon, không bao lâu lại ngủ mất.
Trong phòng bếp, Hà Thanh Nhu chậm rãi rửa rau, cắt rau, chờ đến khi canh trong nồi sôi lên, mới bắt đầu quay sang xử lý cá, làm bữa ăn giảm cân cho Năm Lạng. Tên nhóc con chắc là nghe được mùi cá, chậm chậm đi tới, còn vô cùng thân thiết mà cọ cọ lên bắp chân của nàng.
Hà Thanh Nhu mỉm cười, cúi người ôm mèo quay về ổ mèo.
Thân thể mập mạp vừa đụng vào ổ mèo, tên nhóc con này lập tức bất động, thư thái đến nheo cặp mắt lại, gật gù.
.
Lúc Lâm Nại ngủ đến khi tự tỉnh dậy, Hà Thanh Nhu còn chưa vào gọi cô, vừa nhìn điện thoại di động, chín giờ bốn mươi rồi. Cô mặc quần áo rồi đi ra ngoài, vẫn còn buồn ngủ, đầu óc cứ lâng lâng, đến tủ lạnh cầm một chai sữa tươi uống.
"Vừa làm xong món cuối, còn định vào gọi em," Hà Thanh Nhu cầm phần ăn giảm cân ra, đặt trước mặt Năm Lạng, tháo tạp dề treo lên giá móc, bắt gặp Lâm Nại chỉ mặc có một lớp quần áo, lại đưa thêm cái áo khoác qua, "Coi chừng bị lạnh, mặc dày chút."
Lâm Nại nhận lấy, bỏ chai sữa xuống: "Em đã xử lý xong hết rồi, về sau cũng sẽ không đi công tác nữa."
Hà Thanh Nhu ngạc nhiên, hiểu được cô đang nói vấn đề gì, cái gọi là xử lý, cũng chính bỏ ra mức giá thấp, ném đi lần đầu tư này, hiện nay cái còn sót lại chỉ còn phần App. Về việc này, ít ít nhiều nhiều Hà Thanh Nhu cũng đoán được nguyên nhân cùng hậu quả, nguyên nhân từ đâu, chính là chuyện Lâm Nại muốn ở cùng nàng, Lâm gia không đồng ý, hậu quả thì sao, chính là Lâm gia tạo áp lực, lần đầu tư này của Lâm Nại đối với người bình thường mà nói sẽ là đầu tư mạo hiểm, nhưng đối với người của Lâm gia có sản nghiệp vững chắc mà nói, đấy cũng chỉ là một dạng đầu tư thông thường mà thôi
Nhưng cho dù là cô có đầu tư vào hạng mục trị giá trăm nghìn, thậm chí là chục triệu, Lâm gia chỉ cần tùy ý cản trở, kết quả đếu sẽ như nhau ----- chính là đổ sông đổ biển.
Căn bản là Lâm cha cũng không cần quan tâm chút tiền ít ỏi đó, dù cho Lâm Nại có kiếm được nhiều hơn nữa, đối với ông, đó cũng chẳng đáng gì, bởi vì số tiền mà Lâm Nại kiếm về, còn kém xa Lâm gia rất nhiều.
Online có một câu chuyện dí dỏm, chính là 'Nếu Bill Gates đánh rơi tờ 100 USD, ông không cần phải nhặt lại vì cứ mỗi giây trôi qua tài sản ông lại có thêm 114 USD'. Đối với Hà Thanh Nhu, đó đúng là chuyện cười, nhưng mà trong thực tế, điều đó rất có khả năng sẽ xảy ra, thậm chí ông có thể kiếm về hơn cả con số 144 kia.
Cái này gọi là gì? Là sự chênh lệch.
"Gần đây cố gắng nghỉ ngơi thật tốt," Hà Thanh Nhu giúp cô vuốt phẳng lại áo khoác, "Công ty bên kia có bị chuyện gì hay không?"
"Không bị gì, tháng này tương đối nhàn rỗi." Lâm Nại trả lời.
"Có muốn ra hít thở hay không, có thể đăng ký một chuyến du lịch vòng quanh quốc nội," Hà Thanh Nhu ngồi xuống bên bàn cơm, lấy tấm quảng cáo đưa cho cô, "Ngày hôm qua có người phát trước cửa tiểu khu, lên núi Hà Cô ngắm tuyết."
Nam Thành không có tuyết rơi, nhưng vào mùa đông ngắm tuyết rơi là một dạng du lịch rất được mọi người hoan nghênh.
Bỗng nhiên Lâm Nại cười cười.
Nhất thời, Hà Thanh Nhu thấy lúng túng, nàng quên mất, Lâm Nại chính là người phương Bắc, người phương Nam phát cuồng vì tuyết, trong khi người phương Bắc năm nào cũng có tuyết để ngắm, không cần gì phải đi xem tuyết rơi làm gì.
"Nếu không muốn ngắm tuyết, thì có thể đăng ký tour Cổ trấn hai ngày."
"Chị muốn cùng đi?" Lâm Nại hỏi.
Hà Thanh Nhu còn có một lượng lớn công việc cần xử lý, đương nhiên là không đi được, nàng lắc đầu. Lâm Nại múc chén canh cho nàng: "Vậy