Việc tư mà chiều nay Lâm Nại nói, thì ra chính là chuyện này ----- mang bánh xếp cho Lâm Minh Thanh.
Nàng không khỏi cười cười, cũng không biết người này có mang theo sốt chấm hay không.
.
Đại lộ Thành Hà
Trời nhá nhem tối, đèn lồng đỏ hai bên đường đồng thời sáng lên, về đêm mới thấy Đại lộ Thành Hà náo nhiệt hơn thường, trên đường tiếng gọi ầm ĩ, người đi đường đông đúc, các sạp hàng bày trên phố đi bộ cũng chen chúc không kém.
Phủ Hòa Thuận không quá xa phố đi bộ, nhưng bởi vì bị ngăn cách bởi hai tòa cao ốc cùng một khu nghệ thuật kiến trúc cổ, vì vậy hoàn cảnh xung quanh im lặng vô cùng. Trước cổng lớn có bốn bảo vệ đứng song song hai bên, bất động như bốn pho tượng vậy, trời đông vừa vào đêm, mất đi ánh mặt trời, nhiệt độ giảm nhanh vô cùng, gió lạnh ban đêm thổi từng đợt, ở ngoài quá lâu, tứ chi nhất định sẽ bị cóng mất, Lâm Nại đứng kế cửa xe không ngừng ma sát hai tay, trước khi ra ngoài quên lấy áo khoác, hiện tại mới thấy lạnh đến run cầm cập.
Giang Hải đã vào trong gần nửa tiếng đồng hồ, vẫn chưa thấy ra, có lẽ là Lâm Minh Thanh vẫn chưa muốn gặp cô rồi.
Ngày hôm trước hai cha con gặp mặt, kết thúc bằng một trận im lặng không thoải mái, cả hai không ai chịu lùi một bước, Lâm Minh Thanh thái độ cứng rắn, một là tự cô quay về Bắc Kinh, hai là ông sẽ 'Mời' cô về.
Lâm Nại luôn rất ghét kiểu ra lệnh 'Vì muốn tốt cho con' này của ông, kiên nhẫn nghe ông nói hết, không nói một lời, trực tiếp cầm chìa khóa xe đi về.
Nhưng chuyện cần giải quyết thì cuối cùng vẫn phải giải quyết, nếu chỉ chiến tranh lạnh cũng không có tác dụng gì, một ngày bình tĩnh, cô lại chủ động đi tìm Lâm Minh Thanh, muốn cùng ông thẳng thắn, thế nhưng không đồng nghĩa là Lâm Minh Thanh muốn gặp cô.
Gần bảy giờ, cô nhíu nhíu mày.
Hộp giữ nhiệt vẫn còn trên tay, tay cũng mỏi, cô đặt lại mọi thứ vào xe, định chờ thêm khoảng mười phút nữa, Lâm Minh Thanh người này từ trước đến nay luôn là kiểu nói một không hai, nếu như thật sự không muốn gặp cô, có chờ tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Tích tắc, bảy giờ, cô nhếch nhếch môi, khuôn mặt bị lạnh đến tái nhợt nay liền càng lạnh lẽo.
Mặt dù đã lường trước chuyện Lâm Minh Thanh sẽ không ra, nhưng khi đối mặt vẫn cảm thấy như bị tạt chậu nước lạnh vào mặt vậy.
Thái độ của Lâm Minh Thanh, đã hết sức rõ ràng, đấy là đang nói cho cô biết ----- Không nhân nhượng.
Cô thẩn thờ đứng một chút, mặc kệ gió lạnh như đao sắc đánh lên mặt, chỉ nhìn cánh cổng lớn của phủ Hòa Thuận, khom người ngồi vào trong xe, đang muốn cho xe chạy, thân hình to lớn của Giang Hải lại xuất hiện.
Mặc dù bước đi không nhanh không chậm, thế nhưng rất nhanh chóng đã đi đến cửa xe, giơ tay gõ gõ lên kính. Tay của Lâm Nại đặt trên vô lăng không cử động, Giang Hải cũng kiên nhẫn chờ ở bên ngoài, giằng co chưa đến mười giây, cô hạ kính xe xuống, chuẩn bị tháo dây an toàn xuống xe.
Thế nhưng Giang Hải cũng không phải ra đây mời cô vào, mà là thông báo cho cô biết, Lâm Minh Thanh không muốn gặp, hơn nữa là mai sáng liền rời Nam Thành.
Tay đặt trên dây an toàn như bị đóng băng lại vậy, Lâm Nại dừng một lúc, sắc mặt trở nên xấu xí.
Phản ứng này của Lâm Minh Thanh, thật ra cũng đã nằm trong dự tính của cô.
Giang Hải lặng im mà đứng vững ở đó, từ trước đến nay đều rất ít lời, cái gì nên nói, cái gì không nên, mọi thứ đều dựa vào nhiệm vụ được giao, Lâm Minh Thanh thưởng thức nhất chính là điểm này ở anh, nếu không thì cũng sẽ không giữ Trưởng tử không được trọng dụng của Tưởng gia ở lại bên mình.
Lâm Nại siết chặt lấy nắm tay mình, cuối cùng đem hộp giữ nhiệt kia giao cho anh.
"Đây là bánh xếp cho hai người," Cô nhìn Giang Hải, giọng hơi cảm xúc, "Đại ca, năm mới vui vẻ."
Dù sao thì cũng cùng nhau lớn lên, trước đây Giang Hải đã từng giúp đỡ cô, còn Lâm gia thì sao, cũng xem Giang Hải như người nhà vậy, Lâm Nại vẫn luôn gọi anh là Đại ca. Có lẽ là đã lâu không nghe được tiếng xưng hô này, Giang Hải giật mình.
Lâm Nại trực tiếp lái ô-tô rời đi, chạy vào đường thẳng rồi rẽ ngay khúc quanh.
Chờ đến khi nhìn không thấy bóng xe nữa, Giang Hải mới xoay người lại, vật trong tay có chút nặng, anh do dự, có nên mang vào hay không, đứng ở cửa một lúc lâu, vẫn lựa chọn giơ tay gõ cửa.
Trong phòng, máy hát đĩa than đang xoay, Lâm Minh Thanh thì đứng trước cửa sổ.
Từ cửa sổ, có thể thấy được toàn cảnh.
Giang Hải đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, mở ra, tầng đầu chia làm hai ngăn, một ngăn giấm chua, một ngăn tương ớt, còn bánh xếp dưới đáy lại bị nấu đến bể nát, vỏ bánh rách hết, nhưng do nhân bánh không tệ, ngửi cũng còn thơm vô cùng.
Lâm Minh Thanh ngửi được mùi vị, xoay người, mặt lạnh nhìn Giang Hải, cũng không ngăn cản anh.
Đứng một lúc lâu ở trước cửa sổ, đương nhiên ông biết hộp bánh xếp đó là của ai đưa.
Giang Hải lấy hai cái chén, một lớn một nhỏ, chén lớn đựng bánh xếp, chén nhỏ thì để ra trước, sau đó theo quy tắc mà đứng sang bên cạnh, gọi Lâm Minh Thanh một tiếng.
Lâm Minh Thanh cũng không chút nể mặt, ông còn chưa đồng ý, Giang Hải liền tự ý nhận gì gì đó từ Lâm Nại, là xem ông không tồn tại sao! Ông bước đi thong thả đến trước bàn, nhìn một chút vào đống bánh xếp nát nhừ, nhất thời trên trái nhíu thành chữ xuyên [川].
Bánh xếp bề ngoài xấu như vậy, nhìn thôi cũng đủ biết là do ai nấu.
Nhìn chằm chằm vào nó một lúc, ông xoay người rời đi.
Giang Hải kinh ngạc, đại khái là không ngờ đến kết quả này, trầm mặc nửa phút, anh dự định dọn dẹp mấy thứ này, kết quả lại nhìn thấy Lâm Minh Thanh cầm một cái chén nhỏ đến.
Anh muốn nói gì đó, thế nhưng Lâm Minh Thanh ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái. Anh mím mím môi, cuối cùng mới ngồi xuống.
Một hộp bánh xếp nát nhừ, toàn bộ đều vào hết trong bụng của hai người đàn