Hà Cảnh Thành đang nấu canh giải rượu.
Hà Thanh Nhu khá ngạc nhiên, ông cứ lạnh lạnh nhạt nhạt, trên bàn cơm luôn chỉ ậm ừ với Lâm Nại, còn tưởng là tạm thời chưa thể chấp nhận Lâm Nại được nữa chứ, thật ra thì, trước khi về đây nàng cũng đã có tính toán, chỉ gặp mặt gia trưởng thôi, còn mấy chuyện khác thì cứ từ từ tính sau, dù sao thì trên con đường tình yêu sẽ phải trải qua rất nhiều sự ma sát, có gấp cũng vô ích.
"Ba..." Nàng gọi.
Hà Cảnh Thành không lên tiếng, vẫn như trước, chỉ cặm cụi làm, nàng chỉ biết đứng một bên nhìn, cả ngày hôm nay hai cha con nói không được bao nhiêu câu, chỉ có lúc này mới có chút thời gian đơn độc cùng nhau.
Nàng đi qua giúp ông dọn dẹp.
"Để con làm cho."
Hà Cảnh Thành mím mím môi, sau đó nhìn nhìn nàng, vừa chớp mắt liền đã là một cô gái lớn, nếu yêu đương thêm hai năm nữa, về sau có gì bất ổn cũng sẽ rất khó tìm người mới.
"Con bé ngủ?" Cuối cùng ông cũng lên tiếng, lúc đối mặt với Hà Thanh Nhu, giọng nói cũng hiền hòa hơn rất nhiều, hoàn toàn khá với giọng lạnh nhạt khi nói cùng Lâm Nại.
"Lúc mới nằm trên giường, có thể có chút khó chịu, bây giờ đã ngủ."
"Cái này cầm lên lầu gọi con bé dậy uống vài hớp."
"Dạ được."
Nàng dừng một lát, lại nói: "Gần đây chân của ba còn đau hay không?"
Hà Cảnh Thành bị bệnh phong thấp rất nghiêm trọng, trời vừa chuyển lạnh sẽ đau đến dữ dội, mấy năm nay bôn ba không ít các bệnh viện lớn lớn nhỏ nhỏ, nhưng đều trị ngọn mà không trị gốc được, mùa đông thực sự gọi là đau đớn, Hà Thanh Nhu ở Nam Thành thỉnh thoảng cũng sẽ gửi ít thuốc về cho ông, nhưng đều không mấy tác dụng.
"Không đau, trước đó có đi bệnh viện chích một mũi, cũng chịu được hai ngày, bây giờ vào đầu xuân rồi, chẳng mấy chốc sẽ ấm áp lên ngay thôi." Hà Cảnh Thành nói, canh giải rượu vừa sôi, ông vội vàng nhấc nắp nồi lên, "Ngày mai mấy giờ đi?"
Hà Thanh Nhu cầm chén qua đây: "Chuyến bay năm giờ chiều ạ."
Hà Cảnh Thành gật nhẹ đầu: "Có thể ăn luôn cơm trưa sớm một chút rồi đi."
"Dạ."
Hai ngày cuối tuần, thời gian đi đi lại lại giữa hai nơi cũng mất gần nửa ngày trời, vội vội vàng vàng, về tới nhà cũng vội vàng ăn được ba bữa cơm lại phải đi. Bây giờ một năm cũng tìm không ra số ngày nghỉ dài để về, cuối cùng luôn cảm thấy có chút luyến tiếc, ông nhìn chăm chăm vào nồi canh đang sôi, im lặng một lúc lâu.
"Ba có giữ lại chút trà xuân cho con cùng Tiểu Kiệt, ngày mai nhớ mang lên." Ông nói.
Hà Thanh Nhu đáp lời, nàng có thể cảm nhận được cảm xúc biến hóa của Hà Cảnh Thành, nhưng cả hai cha con đều không quen biểu đạt tình cảm, sẽ không giống người ta có thể làm nũng, tất cả tình cảm đều chỉ thể hiện bằng hành động thực tế, ví dụ như Hà Cảnh Thành sẽ đem trà ngon nhất dành lại một phần cho nàng, nàng sẽ mua thuốc gửi về cho Hà Cảnh Thành, dù cho trước đây có bất bình cùng tranh cãi, không gì thay đổi.
"Nếu đã xác định, thì cứ yên lành ở với người ta, có thời gian..." Ông dừng một cái, cổ họng như bị nghẹn, "Có thời gian có thể về thăm một chút, Quách Tam gia bọn họ trước đó có qua đây hỏi thăm con, con giúp mọi người bán lá trà, mọi người đều rất cảm kích con."
Trong lòng Hà Thanh Nhu khẽ động, tất nhiên là cảm nhận được hàm nghĩa trong lời nói của ông.
"Sẽ ạ, nửa tháng nữa con sẽ về, còn phải bàn thêm về chuyện ký hợp đồng nữa." Nàng nói, chuyện này người nhà cũng đã biết, thế nhưng vẫn chưa xác định thời gian cụ thể, bên công ty thu mua lá trà biết nàng đang xử lý phần lá trà tồn đọng kia, bây giờ bắt đầu có động thái ứng phó, không thể kéo dài thêm được nữa.
Canh giải rượu nấu xong, Hà Cảnh Thành múc ra, đưa cho nàng, Hà Thanh Nhu nhận lấy.
"Con mang lên trước, ba cũng đi ngủ sớm đi ạ."
Hà Cảnh Thành ậm ừ. Nước canh nóng như phỏng tay, nàng cẩn thận cầm trên tay, đi tới cửa, bỗng dưng phía sau ông lên tiếng: "Đừng tính toán với dì của con, tính bà ấy luôn như vậy."
Hà Thanh Nhu liền dừng chân, kinh ngạc, vẫn đưa lưng về ông, nhưng nhẹ giọng nói: "Sẽ không, dì đối với con rất tốt."
Nói cho cùng, cách mà Tạ Hồng Linh đối xử với nàng như thế nào, thật sự rất khó nói rõ ràng ra, hiện tại nàng cũng gần ba mươi rồi, quá khứ có gì cũng không quan trọng nữa, bởi vì về sau sẽ có một cuộc sống mới, một cuộc sống chân chính thuộc về nàng, chuyện cũ chỉ là việc nhỏ nhặt, tầm thường, không cần quá để tâm, huống hồ chi Tạ Hồng Linh thật sự chưa lần nào trách móc nàng một câu nặng nề nào.
Dứt lời, nàng cầm chén canh lên lầu, Hà Cảnh Thành còn đứng yên trong phòng bếp một lúc, rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Trên lầu, trong phòng, Lâm Nại yên lặng nhắm mắt lại, có lẽ là cảm thấy nóng, hơn phân nửa cái chăn đã bị cô đá ra, trên người cũng chỉ mặc bộ áo quần mỏng.
Hà Thanh Nhu đặt cái chén xuống, kéo lại cái chăn, kết quả là bị cái người mơ mơ màng màng này đẩy ra, nàng lại kiên trì kéo thêm lần nữa, lần này lơ đãng đụng phải cánh tay lạnh như băng của đối phương, liền cầm tay Lâm Nại lên giúp cô làm ấm.
Lâm Nại vẫn còn chút ý thức, cố sức mở mắt lên, hai gò má cô nóng đến đỏ hồng, rượu vàng nhà tự cất vừa thuần khiết, tác dụng lại chậm, so với rượu bình thường càng thêm say. Hà Thanh Nhu đỡ cô ngồi dậy, đút cô uống canh giải rượu, Lâm Nại không thích mùi vị của canh này tí nào, càng uống mày càng nhíu sâu.
"Uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn, đầu có đau hay không?" Hà Thanh Nhu nói, sờ sờ lên má cùng trán của cô, chỗ nào cũng nóng.
Lâm Nại nín một hơi uống cạn hơn phân nửa chén canh giải rượu, sau đó có làm gì cũng không muốn uống thêm nữa. Giường ngủ của Hà gia vẫn là loại giường gỗ cũ, khoảng chừng mười năm hơn, cô tựa trên đầu giường chợp mắt một cái, rồi mới cúi đầu lên tiếng hỏi: "Đêm nay ngủ ở đây..."
Ở Lâm Mang sơn, chưa lập gia đình sẽ không thể ngủ chung một phòng, thế hệ trước rất xem trong chuyện này, trước khi các nàng về, Tạ Hồng Linh đã dọn dẹp căn phòng dành cho khách ở bên trái, mà căn phòng của Hà Thanh Nhu lại nằm ở ngoài cùng bên phải, ở giữa cách nhau hai phòng, có điều là, hai vợ chồng Hà Cảnh Thành thì ngủ dưới lầu.
Hà Thanh Nhu bất đắc dĩ nói: "Ba chị có 'Thông báo đặc biệt' không cho phép ngủ cùng phòng, ngày mai nếu như nhìn thấy nhất định sẽ nổi giận mất."
Hà Cảnh Thành không có đính thân nói ra những câu này, nhưng cũng để Hà Kiệt uyển chyển nhắc nhở một hai, lỡ như mai sáng dậy mà nhìn thấy hai người chung phòng, có lẽ cũng sẽ không thật sự nổi giận, nói chung chỉ là cảm thấy không tốt cho lắm, hơn nữa còn là nhà mình, nếu như bị bắt gặp được, thật sự là xấu hổ vô cùng.
"Ngày mai em dậy sớm chút gọi chị, mọi người sẽ không thấy đâu."
"Ba chị bình thường sáu, bảy giờ sáng là dậy, mai sáng còn phải làm điểm tâm, khẳng định sẽ dậy còn sớm hơn nữa." Hà Thanh Nhu buồn cười.
"Em liền đặt báo thức," Lâm Nại nhất quyết không chịu thả người.
Hà Thanh Nhu do dự một chút, cuối cùng đồng ý, qua phòng của mình thay đồ ngủ rồi quay lại, lại mang nước cho Lâm Nại rửa mặt, xong mới nhẹ nhàng đóng cửa, khóa trái, xốc chăn bông lên nằm xuống. Lâm Nại nhích người, nhường nàng nằm vào vị trí mình vừa nằm qua, như vậy sẽ ấm hơn nhiều, trong phòng không có điều hòa, nhiệt độ ban đêm lại xuống thấp, mặc dù có đắp chăn dày đi chăng nữa vẫn sẽ cảm thấy lạnh.
"Tay em lạnh quá," Hà Thanh Nhu giúp cô làm ấm tay, Lâm Nại sợ lạnh đến nàng liền vội rút tay lại, nàng vẫn níu chặt lấy, "Đừng