Ngồi bên trong, không chỉ có Tống Trung Thiên cùng Diệp lão ba, mà còn có một vài khuôn mặt lạ, ai ai cũng đều nhìn ra ngoài cửa, đánh giá hai người. Bên ngoài trời đông giá rét, lòng bàn tay của Hà Thanh Nhu lại chảy một lớp mồ hôi mỏng, Lâm Nại trấn an mà nắm chặt lấy tay nàng.
"Còn đứng đó làm gì, A Nại mau dẫn người vào đi, qua đây, qua bên này nè," Diệp lão ba cười ha ha, phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh trong nhà, tiện thể rót sẵn hai tách trà nóng đặt bên cạnh, thân thiện, không chút cao ngạo đối với hậu bối.
Hai người đi vào, ngồi bên trái của Diệp lão ba, đối diện Lâm Minh Thanh.
Lâm Nại lễ phép chào hỏi mọi người, Hà Thanh Nhu xấu hổ gọi theo cô, có cô, có dượng, có chú, có dì... Tống Trung Thiên cùng mọi người đều cười đáp, không trưởng bối nào không thích một cô gái lễ phép, ai ai cũng rất khách khí trả lời.
"Chắc là trên đường ùn tắc lắm nhỉ, từ Nam Thành bay đến đây cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ, vậy phải dậy sớm để bay à, chút hồi ăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi một lát, chiều đi vài vòng cùng A Tầm bọn họ đi, làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút." Diệp lão ba nhiệt tình nói, còn nhìn nhìn Tống Trung Thiên.
Tống Trung Thiên nhận được tín hiệu, tiếp lời: "Có thể đi vài vòng trong con hẻm nhỏ, ngược lại thì sau này cũng sẽ thường xuyên đến, ngày mai có thể đến chỗ chú ngồi một chút?"
Lâm Nại gật đầu, nhạy bén đáp: "Tụi con có mang trà cho chú, còn có chút đặc sản cho mọi người nữa ạ."
Vừa nghe đến trà, nhất thời mặt mày của Tống Trung Thiên liền sáng rực lên, bên cạnh ông là người phụ nữ nhỏ bé phúc hậu hòa ái nói: "Tối hôm qua ông ấy còn nhắc mãi chuyện trà, không phải trà của Tiểu Hà thì các trà khác đều uống không ngon, mấy ngày hôm trước còn cầm lá trà lần trước các con gửi tới đi tham gia nhóm trà hữu, gặp ai cũng giới thiệu."
Hà Thanh Nhu mỉm cười, những người khác cũng cười cười, chỉ đối diện Lâm Minh Thanh vẫn giữ bộ mặt sát thần, Diệp lão ba uống một hớp trà, nói tiếp: "Gần cuối năm rồi, bên công ty tương đối bận, lúc đầu định buổi chiều mới qua, vậy mà lão Lâm cứ hối thúc sáng nay phải đến nhà ăn trưa, A Nại a, con mang gì tới cho cha con vậy?"
Ông là cố ý lột da mặt của Lâm Minh Thanh, lại thâm ý kèm theo một câu dời đề tài, bắt gặp vẻ kinh ngạc của Lâm Minh Thanh, trong lòng ai ai cũng ngầm hiểu mà nhìn nhìn nhau, chỉ riêng Lâm Minh Thanh vẫn không động đậy.
Trước đó mấy chuyện người này làm ai ai cũng đều biết hết cả, Lâm Minh Thanh luôn sĩ diện hão, không chịu cúi đầu, dù cho Đường Khâm Dục có về nước, ông vẫn vịt chết mạnh miệng, chính là không chịu thừa nhận cách làm của mình gây nên hậu quả xấu, còn ra vẻ kiêu ngạo tận trời cao.
Bây giờ biết được mối quan hệ của Đường Khâm Dục cùng hai đứa nhỏ rất tốt, trong nội tâm lại bắt đầu khó ở.
Mấy chuyện trước đó, Lâm Nại cũng không quá quan tâm, dù sao thì thái độ của Lâm Minh Thanh như vậy cũng có thể xem là mềm mỏng hơn rồi, không nhất thiết phải cắn chết không buông nữa, bây giờ đi tới đâu thì tính tới đó vậy.
"Có mang một ít bánh quy cùng bánh ngọt do Thanh Nhu làm, còn có lá trà thủ công ạ." Cô nói, liếc mắt nhìn nhìn qua Lâm Minh Thanh.
Nghe được mấy món bánh do chính tay Hà Thanh Nhu tự làm, khuôn mặt cứng ngắc của Lâm Minh Thanh cuối cùng cũng thả lỏng hơn nhiều, thật ra trong khoảng thời gian nửa năm nay, Hà Thanh Nhu có gửi tới rất nhiều thứ, mặt ngoài ông không cười không nói, nhưng vẫn lấy hết mọi thứ đặt vào trong phòng.
"Mấy đứa trẻ các con đúng là có lòng quá mà," Diệp lão ba nói, "Tiểu Dư nhà tôi cũng mang rất nhiều thứ con bé tự làm qua cho tôi đó."
Những người khác bắt đầu nói tiếp, bầu không khí hài hòa vô cùng. Tảng đá trong lòng của Hà Thanh Nhu cũng rơi xuống, vừa nãy khi nhìn thấy nhiều người ngồi trong nhà như vậy, nàng còn tưởng là sẽ bị bọn họ luân phiên tra hỏi một trận nữa chứ.
Các trưởng bối đều trải qua trận chiến vây thành từ nhóm cô dì chú bác thế hệ trước, có thể hiểu được sự lúng túng bên trong, nên họ đều cố không làm như vậy, tất cả mọi người đều cố dẫn dắt câu chuyện theo hướng thoải mái nhất, không làm khó dễ tiểu bối.
Trò chuyện gần nửa tiếng, cơm dọn lên bàn, mọi người chia ra hai bàn cùng ăn trưa.
Cơm nước xong, Tống Trung Thiên lên tiếng để Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại hai người lên nghỉ trưa, bốn giờ hơn, cả hai lại cùng Diệp Tầm hai người ra ngoài đi dạo.
Tuyết rơi mịt mù, nhánh cây khô phủ đầy tuyết trắng, dưới cành cây, xui xẻo, vừa đi ngang qua liền bị tuyết từ trên cây rơi xuống gáy, lạnh đến Hà Thanh Nhu giật run người, Lâm Nại nhanh giúp nàng phủi tuyết xuống.
Diệp Tầm cùng Hà Dư không đứng chờ hai người, vẫn tiếp tục đi về phía trước, bình thường Diệp Tầm lạnh như băng, nhưng đối với Hà Dư lại dính như keo, đi đến đâu cũng nắm tay người ta, còn sợ người phương nam tới phương bắc sẽ bị đông lạnh, trước khi ra khỏi nhà còn đặc biệt phủ kín người của Hà Dư, là che chắn kín mít không lỗ hở, hận không thế lấy cái chăn bông quấn lên trên người chị.
Đợi hai người bọn họ đi xa, Lâm Nại chụp cái mũ lên Hà Thanh Nhu, cúi đầu hôn một cái lên khóe môi của nàng.
Hà Thanh Nhu bất ngờ: "Ban ngày, còn ở bên ngoài nữa."
Lâm Nại mới không thèm quan tâm, thay nàng sửa sửa lại tóc, ôn nhu nói: "Khi nãy A Tầm có hỏi em, định khi nào cử hành hôn lễ."
Vừa mới cầu hôn thành công, liền gấp gáp cử hành hôn lễ.
"Còn sớm, không gấp." Hà Thanh Nhu nói.
Chuyện cầu hôn này Lâm Minh Thanh bọn họ còn chưa biết nữa, đột nhiên tiến triển đến bước kết hôn, bát tự còn chưa nhếch lên, không gấp được. Nàng kéo kéo y phục, vừa nghiêng đầu một cái liền bắt gặp Lâm Nại đang nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Nại nhìn nàng một lúc lâu, xong mới nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước.
"Tối hôm qua bá phụ có gọi điện cho em, Tiểu Kiệt nói với hai người bọn họ rồi."
Hà Thanh Nhu ngạc nhiên, căn bản là Hà Kiệt không có kể qua cho nàng nghe, nàng còn đang suy nghĩ xem làm sao 'trình bày' chuyện này.
"Ba chị... nói gì?" Nàng nhíu mày, lo lắng Hà Cảnh Thành sẽ làm khó Lâm Nại, tư tưởng của Lâm Mang sơn bên đó không thể nào cởi mở như thành phố lớn được, một cuộc hôn lễ cùng giới, đơn giản chỉ có thể trong tiểu thuyết, nay còn đột nhiên nói cưới, chỉ sợ Hà Cảnh Thành không dễ dàng chấp nhận chuyện này được.
"Nói em chuẩn bị sính lễ tám vạn tám, ba vàng ba bạc, nhà cùng xe cũng đều không thể thiếu."
Vừa nghe xong, Hà Thanh Nhu kinh ngạc: "Thật sự nói như vậy?"
"Không tin chị gọi điện đi hỏi thử," Lâm Nại cong cong khóe miệng một cái, "Ông có nói là thời gian kết hôn phải xem bát tự mới có thể quyết định, gả xa mà, ông nói sẽ mời khách trước một ngày, quà cưới đều cho chị giữ."
Hà Thanh Nhu: "..."
Ba nàng nghĩ tới thật chu đáo...
Lâm Nại nắm chặt tay nàng, tựa ở bên cạnh nàng nhẹ giọng hỏi: "Vì vậy