Mã Phụng Nha lại lo lắng.
Vì Mã Võ ca ca cô đã hai ngày chưa về, nhớ lại thảm trạng lúc ca ca trở về lần trước, tâm trạng cô càng thêm nặng nề. Đặc biệt là, lần này ca ca bị hai tên đòi nợ kia dẫn đi, đó là loại người gì chứ, Mã Phụng Nha chỉ cần nghĩ tới họ thôi đã cảm thấy sợ hãi, ca ca lại một mình đối diện với họ, họ sẽ đối phó với y như thế nào?
Tiểu cô nương thôn quê nhu nhược đáng thương, ngay cả ca ca mình bị dẫn đến đâu cô cũng không biết, cha Mã lại cả ngày uống say như đống bùn nhão, cô chỉ có thể tự mình chịu đựng tất cả, lại thêm một đống công việc vụn vặt nặng nhọc bên trong bên ngoài, cô chỉ còn kém chưa sụp đổ thôi, lúc này cô mới chân chính thấu hiểu được bao năm qua ca ca khó khăn thế nào.
Cô đã hai ngày không ngủ ngon.
Tối ngày thứ ba, Mã Võ cuối cùng cũng trở về.
Mã Phụng Nha vừa nhìn thấy y, gần như sắp nhận không ra, cái người toàn mặt thâm tím, biểu cảm cứng ngắc lạnh lẽo, toàn thân không tìm ra được một chỗ nào lành lặn đó, lẽ nào chính là người ca ca luôn mỉm cười hiền lành bảo vệ cô chăm sóc cô đó sao?
“Ca…” Lời Mã Phụng Nha nghẹn lại trong cổ họng, mắt cô bắt đầu ẩm ướt, cô cố nén, gần như sắp khóc… những người đó thật sự quá tàn nhẫn, ca ca cô đã sống không dễ dàng gì, sao họ lại còn bức ép y như thế!
Mã Phụng Nha chưa từng hận ai như thế bao giờ.
Mã Võ triệt để yên lặng.
Mỗi ngày, y chỉ biết vùi đầu làm việc như không cần mạng, mệt rồi cũng không biết nghỉ một chút, cơm thì lại ăn cực ít. Mã Phụng Nha chỉ biết nhìn y gầy đi rõ rệt. Vài lần, Mã Phụng Nha muốn kéo y bảo y nghỉ ngơi, y cũng chỉ im lặng nhìn cô, sau đó đi mất.
Mã Võ thế này khiến Mã Phụng Nha hoảng hốt. Cô không biết ca ca bị gì? Cứ như đã biến thành kẻ ngốc, nhưng nói y ngốc, thỉnh thoảng khi y ngồi yên suy nghĩ, ánh sáng lóe lên trong mắt kia lại khiến cô bất giác sợ hãi. Cô chưa từng thấy qua đôi mắt nào chứa đầy tuyệt vọng sâu thẳm tràn đầy bi ai oán độc như thể tất cả đã bị hủy như vậy.
Những người đó, rốt cuộc đã làm gì ca ca!
Cuộc sống vẫn trôi qua khổ sở từng ngày như thế.
Mã Phụng Nha không có một ngày nào tâm trạng yên ổn, cô hiểu, đến nay họ vẫn chưa trả tiền, và cũng không trả nổi, đám người đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ, mà chờ khi đám người đó tới lần nữa, sẽ lại giở thủ đoạn nào đây? Ca ca còn có thể chịu đựng được sao?
Nhưng, thế sự luôn như thế, càng sợ cái gì, cái đó sẽ đến càng nhanh, quá nhiều việc, không phải dân thường nghèo khổ như họ có thể làm chủ.
Hôm nay cuối cùng cũng tới.
Tin rằng trong lòng Mã Võ, hiểu rõ ngày hôm nay sớm muộn cũng sẽ tới.
Mã Võ không biết y còn sống được nữa không.
Mấy ngày qua, y không nhớ rõ mình đã trôi qua như thế nào, y chỉ nhớ mỗi đêm, khi bóng tối bao trùm. Hồi ức phản kháng, bị đánh, nam nhân kia khỏe như thú vật. Hơn nữa hình như y càng phản kháng, người đó càng hứng thú, động tác cũng càng thô bạo, liên tục cưỡng đoạt khiến y không chỗ trốn tránh cũng không cách nào trốn tránh. Bản thân Mã Võ cũng không rõ, y phản kháng kịch liệt như vậy rốt cuộc là do nhục nhã thống hận, hay do sợ hãi khổng lồ đối với người đó đối với chuyện đó.
Đến mấy lần cuối cùng, thật ra thì người đó không còn gặp phải bao nhiêu kháng cự nữa.
Mã Võ đăm đăm nhìn người tới, ba nam nhân đứng sừng sững chờ y.
“Đi thôi, huynh đệ.” Người mặc áo đen đứng giữa thấy Mã Võ chậm chạp chưa phản ứng, nhịn không được hối thúc. Gã nhớ thiếu gia trước khi đi đã dặn, thầm nghĩ tên này quả nhiên muốn tránh né không đi. Gã liếc mắt ra hiệu với huynh đệ bên cạnh, “Không phải muốn huynh đệ chúng ta mời chứ?”
Mấy người đã chuẩn bị động thủ, dù sao cũng không dám trông mong y có thể ngoan ngoãn đi theo.
Mã Phụng Nha co cụm một bên lo lắng, gương mặt tái trắng. Cô há miệng