Loạn, rất loạn, bên cạnh toàn là người, bên tai là đủ mọi âm thanh, ý thức của Mã Võ cứ mơ hồ hốt hoảng, y không biết mình bị gì, y đang ở đâu? Lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ hồ, sốt cao rồi nói mớ, mộng ma đáng sợ đôi khi lại đè ép y, y sợ hãi kêu gào cứu mạng, thế là, một cánh tay đè lấy y, cánh tay đó ấm áp dịu dàng, trầm ổn ấn lên người y, Mã Võ dường như cảm giác được cánh tay thô sần làm việc vất vả của mẹ lúc mỉm cười xoa đầu mình, y túm lấy, “Mẹ…” Mã Võ nghẹn ngào, y mệt quá, y đau quá, mẹ!
Hoa Phụng Tường luôn ngồi bên giường Mã Võ, tay hắn bị Mã Võ nắm chặt, siết tới mức hắn thấy đau, bộ dạng đau khổ của nam nhân này khiến hắn nói không nên lời, y đã hôn mê hai ngày, theo Trương Danh Chiếu nói, vết đâm ở ngực y không đáng lo ngại, chỉ là thân thể y cực độ suy nhược, còn thêm cảm lạnh sốt cao không lùi, lại chịu kích thích cực lớn, tất cả đều khiến cho bệnh tình hung hiểm.
Hoa Phụng Tường không biết mọi chuyện sao lại thành ra như thế.
Đêm đó, hắn vốn nên cùng nam nhân này trải qua đêm tân hôn ngọt ngào, không sai, Hoa Phụng Tường làm những chuyện này là muốn nhìn thử phản ứng cùng bộ dạng nam nhân kia lúc mặc hỉ phục, nhưng chẳng lẽ trong tiềm thức hắn không hề có suy nghĩ kết hôn với nam nhân sao?
Hắn không nhớ được khi đó mình đã làm gì, sau là Trương Danh Chiếu yên lặng lấy ra bảy tám trái táo hạt dẻ dính máu từ trong thân thể Mã Võ ngay trước mặt hắn, Hoa Phụng Tường mới ngu người, hắn hoàn toàn không ngờ được, hắn lại nhét vào trong thân thể Mã Võ mấy thứ lung tung này, hắn điên rồi sao?
Đông Mai và Trân Châu vẫn luôn ở bên hầu hạ, lúc bưng mấy thứ đó ra, tay Đông Mai run rẩy không ngừng, cô không dám nhìn gương mặt tái nhợt như giấy của nam nhân dù hôn mê vẫn đau đớn không thôi kia, gia làm gì vậy? Tại sao phải làm chuyện như vậy với nam nhân hàm hậu kia?
Mã Phụng Nha không biết trong phủ này đã xảy ra chuyện gì, từ lúc cô vào phủ thì chưa từng thấy qua bóng người đó, trong cái đêm tân hôn quạnh quẽ đó, sau là trực tiếp hỗn loạn, các nha đầu bà bà đều chạy ra ngoài, la hét đã xảy ra chuyện, chỉ thấy họ đều chạy về phía viện tử phía tây kia, cũng có người chạy ra cửa lớn đi mời người, hỗn loạn đến mức không còn ai chú ý đến sự tồn tại của Mã Phụng Nha.
Mã Phụng Nha cô độc một mình ngẩn ngơ ngồi trong tân phòng cho đến sáng.
“… Rốt cuộc gia nghĩ cái gì chứ? Muội thật không hiểu nổi.” Có hai nha đầu khe khẽ nói chuyện bên ngoài phòng, Mã Phụng Nha vừa đi đến cạnh cửa liền đứng lại.
“Bớt bớt cái mồm, gia đương nhiên có suy nghĩ của ngài.”
“Muội biết gia có suy nghĩ riêng, nếu không sao có thể như vậy… Tri Thù tỷ tỷ, nói thật người đó cũng thật đáng thương.”
“Được gia nhìn trúng còn đáng thương? Tại bản thân y không biết tốt xấu.”
“… Nói vậy cũng đúng.” Hồi lâu không có đáp, nha đầu nhỏ hơn một chút đột nhiên cười rụt rè, “Hôm nay nói thật đi, tỷ đối với gia…”
“Nha đầu thúi! Chỉ biết nói bậy nói bạ, xem ta có xé nát cái miệng muội ra không!” Nha đầu tên Tri Thù thẹn quá hóa giận, tiểu nha đầu vội chuồn đi, “Thẹn chính là đúng rồi!”
Hai nha đầu đùa giỡn chạy đi.
Mã Phụng Nha thì sững sờ.
Họ nói những lời đó là có ý gì? Tuy Mã Phụng Nha còn nhỏ, chưa từng trải nghiệm qua chuyện gì, nhưng cô không ngốc, lẽ nào ý của họ là, người đó có người khác sao?
Mã Phụng Nha biết, cô chỉ là vợ nhỏ của người đó, cụ thể người đó còn có bao nhiêu vợ và nữ nhân cô không biết. Nhưng cô là người mới vào phủ không phải sao? Bất kể hắn có người nào khác, đêm tân hôn tại sao cũng không xuất hiện chứ? Nếu hắn không thích cô chút nào, vậy tại sao lại còn muốn lấy cô chứ?
Mã Phụng Nha từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên đau lòng vì một nam nhân.
Mã Võ cuối cùng cũng tỉnh dậy, lúc y tỉnh trong phòng rất yên lặng, y đờ đẫn chuyển