Cả đám người cứ thế trợn mắt nghẹn lời nhìn Hoa Phụng Tường chậm rãi thong dong lại tràn trề hứng thú ăn cơm, cuối cùng sau khi Hoa Phụng Tường ăn sạch chén cơm đó, cả đám mới khép cằm lại, quay mặt nhìn nhau.
Mặt Mã Võ nóng hừng hực, y không dám nhìn ai, kỳ thật những hành động của Hoa Phụng Tường Mã Võ không hiểu rõ lắm, chỉ là, tại sao Hoa Phụng Tường lại không đụng vào cơm mới hấp, cứ phải chọn của y để ăn, chỉ cảm giác đó thôi đã đủ khiến người ta xấu hổ khó xử.
Nam nhân này hôm nay đột nhiên chạy tới, hơn nữa vừa tới đã có hành vi quái dị khiến người khó thể chịu nổi như thế, Mã Võ âm thầm nghiến răng, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Bữa cơm này, mọi người ăn mà không biết mùi vị, Hoa Phụng Tường sau khi ăn xong vẫn luôn ngồi trên ghế mây dưới giàn nho trong viện, Lôi Thanh đứng bên thấp giọng nói gì đó, Hoa Phụng Tường bình thản không ừ hử, ánh mắt như suy tư thỉnh thoảng nhìn sang phía bàn đá, tâm trạng Mã Võ càng thêm khó yên, đột nhiên, y đứng bật dậy.
Động tác mọi người trong viện khựng lại, thoáng cái yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, Mã Võ nhịn rồi nhịn, y hít sâu, sau đó, mắt đỏ lên trừng Hoa Phụng Tường, “… Ngươi đã làm gì huynh đệ của ta?”
Hoa Phụng Tường vẫn luôn chú ý đến Mã Võ, Lôi Thanh đứng bên nói với hắn về chuyện trong sòng bài, mấy chuyện đó gần đây làm phiền hắn, nhưng Hoa Phụng Tường chỉ lúc nghe lúc không, trong lòng dường như vẫn đang hồi vị lại bữa cơm vừa rồi, Hoa Phụng Tường thật sự không nghĩ tới hôm nay đột ngột qua đây lại đúng lúc Mã Võ nấu cơm, hắn càng không ngờ, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn không những ăn thức ăn đó, mà còn ăn cơm thừa của nam nhân đó, đã thế tối nay, kỳ thật hắn đã ăn rồi mới qua đây.
Nhưng, tay nghề người này, thật sự không tồi!
Hoa Phụng Tường từ nãy đã để ý thấy Mã Võ từ đầu tới cuối ngồi cứng đờ không động đũa, hắn biết y không nhịn được bao lâu, quả nhiên!
“… Ngươi đang nói Đại Ngưu sao.” Hoa Phụng Tường mỉm cười, nam nhân này, nếu y còn không chất vấn hắn mới thấy kỳ quái! Hoa Phụng Tường chậm rãi đáp, “Hắn rất tốt, tốt lắm.”
Mã Võ ngơ ngác, dường như không ngờ Hoa Phụng Tường sẽ nói như vậy, thái độ và ngữ khí của Hoa Phụng Tường, cho y một dự cảm không tốt đẹp gì… cái gì gọi là tốt lắm? Sắc mặt Mã Võ thay đổi.
“… Ngươi đã làm gì Đại Ngưu?”
Hoa Phụng Tường không nhanh không chậm đi tới, “… Muốn biết?” Hoa Phụng Tường rũ mắt nhìn Mã Võ, tên này thấp hơn hắn nửa cái đầu, “Vậy thì vào nhà.”
Trong nhà, Hoa Phụng Tường đi phía sau đóng cửa lại, Mã Võ không quay đầu, Hoa Phụng Tường bước tới, lúc đi qua Mã Võ hắn liếc nhìn vẻ mặt nhịn tới đỏ bừng nhưng đang cố nén của nam nhân__ cuối cùng cùng hắn đơn độc trong một phòng, có phải y nên có giác ngộ rồi không? Hoa Phụng Tường vén rèm xanh bên tay lên, tự đi vào trước.
Chăn trên giường lò được cuộn lại chỉnh tề, để lộ chiếu mỏng trải bên dưới, nam nhân này luôn giữ thói quen khi còn ở nhà, Hoa Phụng Tường cong môi.
“Vào đây!” Âm thanh bình tĩnh vang lên.
Bên ngoài không có chút phản ứng nào, lát sau, Hoa Phụng Tường lại vén rèm lên, vừa lúc đối diện