Có xin tha nữa cũng vô ích, Lôi Thanh không dám nói thêm, gia không thật sự lột da bọn họ đã coi như không tồi rồi.
Trong đại viện, Hoa Phụng Tường quay đầu bỏ đi, để lại hơn hai mươi người đổ mồ hôi lạnh, ngay sau đó bị đánh gãy chân, nhất thời, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết, nghiến răng nghiến lợi ngất đi, khóc cha gọi mẹ, hỗn loạn ồn ào, đại phu từ sớm đã chờ một bên, chỉ là phải đợi mấy người này đau đủ một canh giờ, mới lên nắn lại cho bọn họ, sau đó, để trướng phòng phát cho mỗi người năm mươi lượng bạc tự về nhà dưỡng thương.
Lôi Thanh một mình lết tới thư phòng của Hoa Phụng Tường, mặt hắn trắng như giấy, nhưng không dám rên một tiếng, vì hắn biết có rên cũng vô ích, ngược lại càng khiến gia thêm phiền, Lôi Thanh như vậy làm Hoa Phụng Tường rốt cuộc cũng nhìn qua, “Biết tại sao ta đánh gãy chân các ngươi không?” Hoa Phụng Tường nói, “… Vì các ngươi ngu xuẩn.”
“Dạ… sau đó chúng nô tài cũng đã nghĩ ra, có vòng trở về, nhưng trễ rồi.” Lôi Thanh khàn giọng, vẻ mặt mệt mỏi đổ đầy mồ hôi, đầu gối truyền đến từng cơn đau, sưng to như cái bánh bao, thảm không nói nổi. Có lẽ người khác không biết, sẽ cảm thấy bọn họ bị oan, mệt sống mệt chết vất vả bên ngoài hơn nửa tháng, cho dù không có công cũng có lòng, không nên nhận kết quả bị đánh gãy chân. Nhưng, Lôi Thanh lại thấy may mắn, bởi vì hắn vĩnh viễn không quên được vẻ mặt gia lúc đó, khiến hắn và mấy người cạnh đó tim muốn ngừng đập.
Chớp mắt, tháng giêng đã qua, xương đầu gối của Lôi Thanh và hai mươi người đó đã dưỡng khỏi, hôm nay, Hoa Phụng Tường phân phó, năm ngày sau là ngày tốt, trừ người ở lại coi sóc nơi này, những người khác chuẩn bị chuyến đi dài.
Hoa phủ trở nên bận rộn, cần chú ý nhất là lão thái thái, tuổi đã lớn lại chưa từng đi xa, cần phải an bài kỹ lưỡng nhất, thế là đại thái thái của Hoa Phụng Tường Bạch Huyên Vân vì phòng ngoài ý muốn, đặc biệt sắp xếp mình ngồi chung xe với lão thái thái. Thế là mấy chiếc xe lớn, mấy chiếc xe nhỏ, đồ mang đi thế nào, người đi ra sao, chuẩn bị thôi cũng mất bốn ngày, này cũng là do lúc trước đã có chuẩn bị, cho nên ngày thứ năm, sau khi tất cả thỏa đáng, đội ngũ xuất thành, gia nhân hộ vệ vây chặt xung quanh, đợi lúc đến ngã rẽ, Hoa Phụng Tường kìm ngựa lại.
Lôi Thanh cũng đứng lại theo hắn. Hoa Phụng Tường cúi người đến trước cửa sổ xe lão thái thái, dịu giọng nói, “Lão thái thái, để Thôi quản gia dẫn mọi người đi trước đi, đi về phía nam chắc hẳn sẽ bình an, con và Lôi Thanh lên phía bắc làm chút chuyện, đợi khi mọi người tới nơi, chắc con cũng về rồi.”
Hoa Phụng Tường chưa nói xong, rèm xem bị vén lên, Hoa lão thái thái thò đầu ra, vẻ mặt bất an không đồng ý, “Lên phía bắc? Con đi làm gì? Ta nghe nói phía bắc hỗn loạn hơn bên này, chuyện gì mà con nhất định phải đi?”
Hoa Phụng Tường cười, hắn đang định nói gì đó, liếc thấy Bạch Huyên Vân đối diện đang ngạc nhiên, sau khi nghe thấy lời Hoa lão thái thái, sắc mặt Bạch Huyên Vân cũng dần thay đổi, cô trầm mặc không nói nhìn Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường giật mình.
Bộ dạng này của Bạch Huyên Vân, giống như đã biết gì đó.
Kỳ thật không sai, là đại thái thái của Hoa Phụng Tường, Bạch Huyên Vân vốn là đại cách cách của Bạch lão vương gia tại kinh thành, năm đó khi Hoa gia ở kinh thành, lão vương gia vì vừa mắt Hoa Phụng Tường khí thế phi phàm lại tuổi còn trẻ, là