Hoa Phụng Tường lại gắp một hạt cơm bỏ vào miệng, hắn yên lặng tinh tế nhai, hồi sau, nhìn sang Mã Võ.
Hoa Phụng Tường đời này chưa từng chân chính nảy sinh tình cảm với ai, càng khỏi nói đến cảm giác vướng mắc kỳ quái nghĩ không thông nói không rõ đối với Mã Võ, hắn chỉ là một người vô cùng trung thực với suy nghĩ và thân thể của bản thân, cho nên nghĩ tới là làm, không xoắn quá lâu, thực tế, bất kể là di thái thái nào của Hoa Phụng Tường nếu dám chạy trốn, còn dám câu kết với người khác, Hoa Phụng Tường quyết sẽ không bỏ qua, chỉ là sâu trong lòng, Hoa Phụng Tường vẫn thấy được sự khác biệt vi diệu trong đó.
Đối với nam nhân này, Hoa Phụng Tường không nói rõ được rốt cuộc mình có ý gì. Ban đầu tại sao hắn bất kể tất cả đuổi theo, sau đó lại vì cái gì mà vẫn kiên trì, cuối cùng khi hắn cuối cùng muốn từ bỏ, bọn thổ phỉ xuất hiện nhiễu loạn, hiện tại hắn đã tìm được y, Hoa Phụng Tường thừa nhận, thoáng đó tim hắn đập mạnh vài cái.
Nếu chỉ tức giận vì nam nhân này lén trốn đi nên hắn muốn bắt về, vậy thì tâm trạng suốt quãng đường truy đuổi cùng tim đập mạnh lúc đó giải thích thế nào? Hắn thậm chí đột nhiên nói không nên lời, đầu có một thoáng trống rỗng, đợi lúc hắn phản ứng lại, Mã Võ đã chạy mất chỉ để lại bóng lưng.
Mà lúc này, nhìn thấy sự mờ ám của Đông Mai và Mã Võ, Hoa Phụng Tường càng giống như một đứa trẻ bị người ta trộm mất thứ cực kỳ yêu thích, không chỉ đơn giản muốn bất chấp tất cả bá chiếm, còn có cảm giác rất khó diễn tả như tức giận buồn bực muốn khóc ầm lên đoạt lại.
Mã Võ không nhìn hắn, vẫn cứ đứng đó, có lẽ không còn áp lực cùng kiêng kỵ đủ thứ lúc còn ở Hoa phủ, lại thêm cuộc sống gian khổ lang bạt đã lâu, trông y giống như càng thêm ngoan cường, cũng càng thêm thành thục.
Hoa Phụng Tường đặt đũa xuống đứng lên.
Chậm rãi lại gần Mã Võ, hắn cúi đầu nhìn y chằm chằm, Mã Võ chỉ hơi thấp hơn hắn nửa cái đầu vẫn không nhìn hắn, lát sau, Hoa Phụng Tường nhíu mày, “Tiểu tử thối, gặp nam nhân của ngươi mà thái độ này sao?”
Sắc mặt Mã Võ khẽ biến, Hoa Phụng Tường lại tới gần hơn, đã sắp dính lên người Mã Võ, Mã Võ khó chịu muốn lùi ra sau, thình lình, Hoa Phụng Tường vòng qua eo y giữ chặt, Mã Võ mất cân bằng nhào vào ngực hắn.
Mã Võ hồi lâu không phản ứng được, đột nhiên, mặt y đỏ bừng, Hoa Phụng Tường đã thuận thế ôm chặt y, Mã Võ cuống cuồng đẩy ra, gương mặt gần trong gang tấc của Hoa Phụng Tường mang theo tà khí khó tả, khóe môi cong lên, trong mắt lại không có chút ý cười nào, bất kể Mã Võ cự tuyệt ra sao, hắn vẫn không hề thả lỏng một chút.
“… Buông ra!” Mã Võ cuối cùng khàn giọng nói, Hoa Phụng Tường làm như không nghe thấy, tay đã bắt đầu tìm tòi, “Buông ra!” Mã Võ trầm giọng quát khẽ.
Hoa Phụng Tường cười lạnh, “Không muốn để người khác nghe thấy, thì thành thật để gia làm ngươi.” Lúc này, toàn thân nam nhân này mới có sự thay đổi khiến người ta sợ hãi, môi mím chặt, ánh mắt trở nên thăm thẳm.
Hai người xoắn vào nhau, bất tri bất giác, Mã Võ bị ép tới cạnh giường lò, Hoa Phụng Tường áp chế y, Mã Võ làm sao chịu ngã xuống, cố gắng chống đẩy, hai người giằng co, Mã Võ trừng trừng nhìn, sắc mặt Hoa Phụng Tường không tốt lắm, lát sau, Hoa Phụng Tường đột nhiên cường thế đè lên.
Bàn cơm cạnh đó bị đụng phải phát ra âm thanh rất lớn, người trên giường quấn chặt lấy nhau, Hoa Phụng Tường chưa từng cảm thấy Mã Võ sẽ khiến hắn tức giận như vậy, quả thật còn khó nhằn hơn cả lần đầu tiên, thật sự không còn kiêng kỵ gì sao? Hay đã có thứ còn khiến y để ý hơn cả kiêng kỵ? Hoa Phụng Tường mặt không biểu cảm, động tác càng thêm mạnh bạo.
Hoa Phụng Tường đã dùng bạo lực, Mã