Đông Mai biết gia của họ không thể bỏ qua cho Mã Võ, lúc gần tối, Hoa Phụng Tường trở lại, giống như chưa có gì xảy ra, Đông Mai không biết cả ngày hôm nay hắn làm gì. Lúc ăn cơm, Hoa Phụng Tường tùy ý nói chuyện với cha Mã về chuyện họ gặp trên đường. Cha Mã nào từng cùng một vị đại lão gia ăn cơm chung bàn, sớm vừa vui vừa sợ, thấy Hoa Phụng Tường hứng thú, liền kể tiếng được tiếng mất, vì vậy Hoa Phụng Tường nghe được chuyện họ cứu Hồ gia thiếu nãi nãi và tiểu thiếu gia trên đường.
Hoa Phụng Tường đã đoán được Mã Võ muốn vào Hồ gia là vào được, nhất định phải có nguyên nhân, quả nhiên, hắn liếc nhìn Đông Mai, “Đông Mai, ngày mai dẫn ta đến bái phỏng Hồ gia.”
Đông Mai ngầm giật mình, gia cuối cùng muốn đi đòi Mã Võ sao? Nếu đã đi được, Mã Võ đương nhiên sẽ không nguyện ý trở về như vậy, Hồ gia kia liệu có bảo vệ cho y không? “… Dạ…” Đông Mai gian nan đáp lời.
Thời gian không vì sự lo lắng và khó chịu của bất cứ ai mà chậm đi chút nào, chớp mắt ngày thứ hai đã đến, Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh cùng Đông Mai tới Hồ gia, lúc họ đến không đi gặp lão gia Hồ gia trước, mà đi gặp thiếu nãi nãi cùng tiểu thiếu gia Hồ Hựu An của Hồ gia trước, Hồ Hựu An đã rất lâu không được gặp Đông Mai, rất thân thiết quấn lấy cô, Đông Mai liền giới thiệu Hoa Phụng Tường với Hồ gia thiếu nãi nãi, “Thiếu nãi nãi, đây là lão gia nhà tôi.”
Thiếu nãi nãi Hồ gia Tú Trân sớm đã chú ý đến nam nhân đứng sau lưng Đông Mai, tuy nói ăn mặc tùy tiện, nhưng nam nhân đó vẫn tràn đầy khí thế bất phàm, ánh mắt y sáng trong lặng lẽ nhìn cô, Tú Trân không hiểu sao liền rất có hảo cảm với người này, “À, thì ra Đông Mai cũng là người của đại hộ gia, dám hỏi phải xưng hô thế nào?”
Hoa Phụng Tường nghe hỏi, liền hành một lễ, “Thiếu nãi nãi khách khí, bỉ họ Hoa.”
“Thì ra là Hoa lão gia.” Tú Trân đứng lên mời ngồi, “Vạn Phúc, đi xem lão gia ra ngoài hay chưa.”
Vạn Phúc đi rồi, không bao lâu đã trở lại, lão gia phải một lát nữa mới đi, mời Hoa lão gia đến đại sảnh nói chuyện, Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh liền từ biệt thiếu nãi nãi Tú Trân, theo Vạn Phúc đến đại sảnh Hồ gia.
Hồ lão gia Hồ Tông Khâm đang ngồi trong đại sảnh chờ họ, thấy họ đến, hắn đánh giá một phen, sau đó chào hỏi, “Hoa lão gia? Mời ngồi.” Hoa Phụng Tường ôm quyền thi lễ rồi ngồi xuống.
“Phủ của Hoa lão gia ở Thái Nguyên phải không?” Sau khi lên trà, Hồ Tông Khâm chậm rãi nói.
Hoa Phụng Tường gật đầu, “Đúng vậy.”
Hồ Tông Khâm ngước mắt nhìn hắn, “Thái Nguyên cách quan ngoại, rất xa!”
Hoa Phụng Tường lại gật đầu, “Không gần.”
“Vậy Hoa lão gia tới quan ngoại suốt đường cực khổ rồi, là có chuyện quan trọng sao?” Hồ Tông Khâm dường như không để tâm.
Hoa Phụng Tường biết tên cáo già họ Hồ nảy sinh nghi ngờ vì sự xuất hiện của họ, cũng không sai, thời buổi này, đại lão gia nhà ai lại mặt xám mày tro một mình xuất môn, “Cũng không tính là chuyện gấp, chỉ là có một nô tài chạy mất, tới bắt y về thôi.”
Hồ Tông Khâm có chút bất ngờ, “Quý phủ ngay cả chuyện này cũng cần Hoa lão gia đích thân ra mặt sao?”
“Còn phải nói sao, không cách nào so được với nhà của Hồ lão gia.” Hoa Phụng Tường cười.
Hồ Tông Khâm không để ý lời tâng bốc của Hoa Phụng Tường, chăm chú nhìn hắn, “Vậy Hoa lão gia đã tìm được nô tài đó rồi sao?”
“Phải.” Hoa Phụng Tường vẫn mỉm cười, “Ngại quá, chính là Mã Võ hiện tại ở phủ các người.”
Ánh mắt Hồ Tông Khâm lập tức sắc bén, nói thật từ lúc mới gặp, hắn đã biết sự xuất hiện của nam nhân này không đơn thuần,