Trong tiểu thuyết ngôn tình luôn luôn sẽ có một nữ chính và nam chính.
Bọn họ dù xa mặt cách lòng như thế nào, dù có mưa gió bão bùng ra sao...!đến cuối cùng vẫn sẽ về bên nhau, sẽ happy ending một cách ngoạn mục.
Còn nhân vật tiểu tam luôn thích bày trò hãm hại nữ chính, dụ dỗ nam chính thì sao? ....
Còn sao được nữa, kết cục chỉ có hai từ: "thê thảm"
Nếu đem cuộc đời gắn vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình máu chó này thì Trần Tiểu Niên chính là một tiểu tam bằng da bằng thịt, không thể nào thật hơn.
Trên trường học gọi người bắt nạt Trần Kỳ Nhan.
Khiến cô trở thành người sai vặt, đứa con riêng đáng ghê tởm trong mắt mọi người.
Hại cô suýt bị đuổi học.
Còn cho người đến ***** *** cô....
Nói đến đây, độc giả đã đủ căm hận Trần Tiểu Niên chưa?
Dù vậy...
Nữ chính vẫn là nữ chính, thời khắc nguy hiểm sẽ luôn có nam chính và dàn nam phụ thâm tình đến bảo vệ.
Trần Kỳ Nhan không những không xây xát một ngón tay mà ngược lại còn tìm về với gia đình hào phú thực sự của mình, được nam thần tỏ tình, happy viên mãn.
Còn cô thì sao? ...
Chỉ có thể gói gọn với bốn từ đồng nghĩa với thê thảm: "thảm hại cùng cực"
Bị trường đuổi học....
Trần Gia Hưng cuối cùng cũng phát hiện cô không phải con gái ruột, không hề nể tình nghĩa những năm tháng sống chung, thẳng thừng ly hôn với mẹ cô, đuổi hai người ra khỏi Trần gia.
Mẹ cô nửa đời sống khổ cực, cứ ngỡ nửa đời còn lại sẽ sống trong vinh hoa phú quý, nào ngờ trong phút chốc từ phượng hoàng đã rơi xuống thành cóc ghẻ.
Bà điên cuồng mắng chửi cô, nói cô là sao chổi, là thứ đã hãm hại cuộc đời tốt đẹp của bà.
Trần Tiểu Niên cuối cùng cũng bị hiện thực đánh gục.
Cô nhìn lại những thứ mình trải qua hiện giờ, chỉ có thể cười nhạo mình tự chuốc lấy.
Là quả báo mà mình phải chịu.
Lưu Lệ Bình không cam tâm dẫn cô rời khỏi Trần gia, rời khỏi thành phố A hoa lệ lấp lánh.
.
.
.
2 năm sau
Thành phố A...
"Trạm kế tiếp, khu đô thị An Thanh.
Hành khách muốn xuống tàu xin hãy di chuyển đến cửa sau để rời tàu.
Xin nhắc lại..."
Giọng nói trong trẻo của phát thanh viên nhẹ nhàng vang lên, đánh thức tâm trí mơ màng của Trần Tiểu Niên.
Cô lặng lẽ tháo tai nghe xuống, đeo balo lên, chậm rãi di chuyển tới cửa sau.
Càng tời gần trạm ga, tốc độ của con tàu ngày càng chậm lại.
Cảnh vật bên ngoài qua tấm cửa kính khiến Trần Tiểu Niên vừa cảm thấy xa lạ vừa có chút quen thuộc.
2 năm thôi, mọi thứ đều thay đổi tới bất ngờ.
Cũng đúng.
Con người còn có thể thay đổi, vậy lí gì vạn vật kia không thể thay đổi.
Tàu dùng hẳn.
Trần Tiểu Niên liền hòa vào dòng người, lặng lẽ rời đi.
Cô đeo lại tai nghe, nhìn cuộc gọi nhỡ hiện trên màn hình, lặng lẽ thở nhẹ, cuối cùng ấn nút gọi lại.
Tút tút...
"Alo Tiểu Niên..." Người đầu kia dường như đã chờ sẵn, rất nhanh bắt máy.
"Con đây."
"Sao giờ này mới bắt máy? Xuống tàu chưa?"
Giọng thể hiện rõ sự bực bội.
Cô hơi cau mày những cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại.
"Con xuống tàu rồi, đang ở phố An Thanh, chút nữa sẽ gặp Trần Ngọc Lan."
"Trần Ngọc Lan cái gì? Phải gọi là dì.
Sao lại không có phép tắc thể hả?"
Mặt Trần Tiểu Niên lập tức tối sầm.
Trong hai năm qua, mẹ cô vẫn chưa hề từ bỏ ý định trở về Trần gia.
Vẫn luôn tìm cách liên hệ với người Trần gia, tìm cách trở về.
Mãi tới một tuần trước, Trần Ngọc Lan- em gái của Trần Gia Hưng lại bất ngờ liên hệ với Lưu Lệ Bình, nói muốn cô tới thành phố A, học ở một ngôi trường tốt.
Lưu Lệ Bình vui tới mức cười không ngậm được miệng, còn ngỏ ý muốn đi cùng cô.
Nào ngờ Trần Ngọc Lan lại nói chỉ có cô mới được trở về.
Lưu Lệ Bình tức tới đỏ mặt nhưng ham muốn trở về quá lớn khiến bà chỉ có thể ngậm ngùi đồng ý.
Tới khi cô biết chuyện, bà đã thu dọn sạch sẽ đồ đạc của cô, bất kì lúc nào cũng có thể đuổi cô đi.
Trần Tiểu Niên ban đầu còn cố gắng phản kháng.
Hai năm qua cô không dễ dàng quên đi quá khứ, bắt đầu lại cuộc sống.
Bảo cô quay về thành phố A?
Không đời nào....
"Con không muốn trở về."
"Mày nói cái gì?" Lưu Lệ Bình trợn mắt, dáng vẻ hung tợn như muốn nhảy lên mà ăn tươi nuốt sống cô.
Sau đó là một trận đòn đau thấu xương trút lên người Tiểu Niên.
Trần Tiểu Niên cười nhạo, cứ nhớ lại dáng vẻ bà tối hôm đó là chút tình cảm mẹ con còn sót lại trong cô liền nguội lạnh.
"Đã hiểu.
Con cúp máy đây."
"Khoan đã, mày nhớ kĩ nếu mày mà gây chuyện thì..."
Không để Lưu Lệ Bình kịp nói nốt, Tiểu Niên đã mất kiên nhẫn cúp máy, xoa xoa huyệt thái dương phát đau.
Muốn gặp được Trần Ngọc Lan thật không dễ dàng chút nào.
Mấy năm nay được hộ trợ nên Trần gia chẳng mấy chốc đã phát triển mạnh mẽ, vươn lên nắm một chỗ ngồi vững chắc trong giới thượng lưu ở thành phố A.
Trần Ngọc Lan bề ngoài có vẻ là kẻ vô hại, chỉ biết ăn chơi trác táng, ngược lại là người khôn ngoan và mưu mô nhất mà Tiểu Niên từng gặp.
Chung sống gần mười năm, tính cách kiêu ngạo, hống hách trước kia của cô không thể không cảm ơn dì ta dạy dỗ.
Lần này liên hệ với Lưu Lệ Bình là có âm mưu gì đó.
Người mù cũng có thể nhìn ra.
Nhưng Lưu Lệ Bình đã phát điên rồi.
Ham muốn trở về Trần gia quá lớn khiến bà có thể bất chấp tất cả mọi thứ, kể cả hi sinh con gái ruột của mình.
Tút tút tút....
"Alo~" Giọng nữ ngọt ngào ưỡn ẹo phát ra trong điện thoại khiến mặt mũi Tiểu Niên trở nên khó coi.
Cô kiềm lại tâm trạng khó chịu của mình, miễn cưỡng đáp lại:
"Tôi đã đến chỗ hẹn rồi, dì đang ở đâu?"
"Ở đâu? Đương nhiên là ở công ty rồi.
Có phải ai cũng rảnh rang như ai kia đâu."
"Dì nói vậy là có ý gì? Tôi đã ở chỗ hẹn hơn một tiếng đồng hồ rồi."
"Hửm? Công ty có việc nên về trước, chắc không tới gặp được rồi hen."
Mặt Tiểu Niên tối sầm lại, cô biết dì ta chắc chắn là cố ý.
"Dì rốt cuộc có ý định gì đây? Hai năm không chút liên lạc gì, bây giờ bỗng dưng lại muốn tôi quay trở về.
Rốt cuộc là dì có ý định gì?"
Trần Ngọc Lan cười ha ha dường như phát hiện ra