Nếu nói là trùng hợp thì thực sự quá cẩu huyết rồi.
Dù ở góc độ nào đi chẳng nữa, người ta cũng sẽ tin bằng mắt chứ không phải nghe bằng tai.
Tình hình hiện tại, nhìn thế nào cũng thấy là Trần Tiểu Niên động thủ đẩy ngã người khác.
Sắc mặt cô có chút khó coi.
Nếu là người khác chứng kiến trò hay này, Tiểu Niên sẽ mặc kệ, dù sao thứ cô không để ý nhất chính là mắt nhìn của người khác.
Nhưng Lục Thời là ngoại lệ.
Người khác có đánh giá cô ra sao, cô không quan tâm, chỉ có suy nghĩ của Lục Thời mới có thể khiến tâm trạng Tiểu Niên bồn chồn, lo lắng.
Lục Thời xuất hiện, Giai Tuệ liền vui vẻ như bắt được vàng.
“Đàn anh Lục...” Nữ sinh khuỵu trên sàn đá.
Đôi mắt ươn ướt, giọng mũi vô cùng đáng thương.
Nhưng Lục Thời còn chẳng thèm bố thí cho cô gái dưới sàn một cái liếc mắt, đi thẳng về phía Trần Tiểu Niên, hỏi cô:
“Xong rồi?”
Thái độ thờ ơ của Lục Thời khiến Giai Tuệ không thể nào tin nổi.
Mà vẻ mặt mất mát này lại toàn bộ thu vào đôi mắt đen nhánh của Tiểu Niên.
Bàn tay giữa không trung hơi khựng lại, cuối cùng buông xuống, khôi phục vẻ điềm nhiên thường ngày.
“Tôi xong rồi.”
“Ừ, đi thôi.”
Hai người rời đi mà không nói một lời, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Giai Tuệ ở đây.
Hệt như cô là một kẻ thừa thãi, một kẻ vô hình.
Tại sao?
Giai Tuệ vuốt nước mắt trên mặt, nghiến răng nhìn theo bóng lưng hai người rời đi.
Buổi biểu diễn cô dành bao công sức đã bị cướp.
Giờ ngay cả người cô yêu thích, Trần Tiểu Niên cũng không buông tha.
Cô chưa từng phải chịu nỗi nhục nhã như bây giờ.
Trần Tiểu Niên! Giai Tuệ đay nghiến, đôi mắt đầy căm hận hướng ra xa.
Khi con người đã đến tột cùng của sự giận dữ, họ sẽ không bao giờ kiểm soát được bản năng của chính mình.
Như bị ma xui quỷ khiến, Giai Tuệ đột ngột đứng dậy chạy ra ngoài, cách đó không xa, trước mắt cô chính là người cô chán ghét nhất.
Bóng đen đặc quánh trong đôi mắt Giai Tuệ.
Hoàn toàn không nhận ra Trần Tiểu Niên đang chuẩn bị đi xuống cầu thang, hai tay nhanh như cắt, dùng toàn bộ sức lực, đẩy cô xuống.
Trần Tiểu Niên ngã về phía trước, trong lúc vội vã cố bám lấy lan can nhưng không thành.
Lúc ấy, đầu cô liền hiện lên một câu ‘xong rồi’.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Thời kéo lấy tay cô, bảo toàn cô trong lòng mình.
Không gì có thể chống lại lực hút trái đất, hai người cứ vậy mà ngã qua mấy chục bậc cầu thang.
Đầu và người Lục Thời đập mạnh xuống đất, thậm chí anh còn cảm nhận được xương cốt trên người đang vỡ vụn.
Dù vậy, cánh tay đang ôm lấy Trần Tiểu Niên vẫn giữ chặt không buông.
Người dưới tầng nhìn thấy hai người rơi từ trên xuống, kinh hãi hét lên.
Toàn bộ cầu thang ở Lâm Dương đều được xây dựng chắc chắn, để đảm bảo dù là động đất, lũ lụt hoặc bất cứ thiên tai, sạt lở gì cũng sẽ đảm bảo an toàn cho học sinh nên hầu như đều được lát đá.
Chiều dài của cầu thang cũng phải 5m, ngã từ trên xuống, chỉ có sống không bằng chết.
Đau...
Đây chính là cảm giác mà Trần Tiểu Niên cảm nhận được khi lặn lộn mấy chục bậc cầu thang.
Một chân cô gần như tê liệt, đau đớn quá mức khiến cơ thể từ chối tiếp nhận, kích thích thẳng lên các dây thần kinh, khiến xúc cảm đau đớn ấy càng trở nên rõ rệt.
Mọi người ùn ùn xông đến đỡ hai người dậy, nhưng vừa nhìn thấy máu, đám đông càng trở nên hoảng loạn, người nào người nấy tay chân luống cuống không biết làm thế nào.
Giai Tuệ đứng chôn chân một chỗ, hết nhìn tay lại nhìn xuống dưới, suýt thì ngất xỉu.
Cô ta hoàn toàn không nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như này.
Rõ ràng cô chỉ đẩy một mình Trần Tiêu Niên thôi mà.
Không, không đúng, cô chỉ định dọa sợ Trần Tiểu Niên thôi mà.
Nỗi sợ hãi khiến cô chảy cả nước mắt, tình hình ngày càng trở nên tồi tệ, nếu ở lại cô nhất định sẽ chết, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng chưa chạy được ba bước đã bị giữ lại.
Giang Trì không biết từ bao giờ đã có mặt.
Dáng vẻ hung thần tựa như muốn giết cô gái trước mắt.
Bên cạnh anh là Nghiêm Cẩn và vài nam sinh lớp A.
Hai chân Giai Tuệ mềm nhũn, cuối cùng ngã oạch xuống đất, khóc lóc.
Người vây xung quanh ngày càng đông.
Lớp A vừa nhận được tin đã ba chân bốn cẳng chạy tới, Phí Nhi liều lĩnh chạy vào đám đông, vừa nhìn Lục Thời và Trần Tiểu Niên, đầu ai cũng rướm máu thì như phát điên.
Giang Trì đỡ lấy người Lục Thời, cũng sốt sắng vô cùng:
“Có sao không?”
Lục Thời không trả lời.
Đôi mắt Lục Thời chăm chăm nhìn Trần Tiểu Niên, một màu đen u ám xâm chiếm lấy chút ánh sáng ít ỏi còn sót lại.
Đau đớn trên người cũng không khiến anh tức giận bằng chuyện Trần Tiểu Niên bị thương trước mặt mình.
Vẻ mặt của Lục Thời quá mức khủng bố, đã rất lâu rồi, y mới nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Một giọt mồ hôi lạnh lăn trên trán Giang Trì, không có bất cứ thứ gì khiến tay anh phải run giống như Lục Thời bây giờ.
Lục Thời có thể không quan tâm thắng thua, bại thiệt, trong những người mà y quen biết, Lục Thời là kẻ tử tế nhất.
Không ăn chơi, không tình chớp nhoáng.
Nhưng lại là kẻ máu lạnh nhất.
Mẹ kiếp, nhỏ nữ sinh kia tốt nhất trốn cho kĩ vào, thử xem khi Lục Thời tỉnh táo lại xem có tự tay băm nó thành cám cho gia súc không.
Nghiêm Cẩn thở dài, nhắc nhở anh:
“Mày bình tĩnh đi.
Mọi việc để tao giải quyết.”
“Mau, mau gọi xe cứu thương.” Lão Từ hấp tấp đỡ hai người, hỏi xem đau chỗ nào, bị thương chỗ nào.
Ngay chính ông cũng tay chân luống cuống, nói lời nào lời nấy cũng rối rít cả lên.
Giữa bầu không khí nhộn nhịp của buổi lễ, tiếng xe cứu thương vang trời như một quả tạ trăm tấn ném thẳng xuống học viện Lâm Dương.
Cả hội trường chẳng mấy chốc đã hỗn loạn.
Học sinh được điều về phòng học ổn định trật tự, các khách mời cũng lần lượt được mời về.
Chỉ có phóng viên vẫn sống chết như kiến chạy đến, toàn bộ các giáo viên phải ngăn lại mới có thể lưu thông đường đi cho xe cứu thương đến bệnh viện.
Ai nấy vừa nghe thấy cái tên Lục Thời, lòng đều lạnh toát.
Bầu trời đêm đầy sao, mây không biết từ đâu giăng kín bầu trời, thứ ánh sáng đẹp đẽ của mặt trăng đã bị bóng tối che khuất, như báo trước những sóng gió sắp ập đến.
...
Trong một đêm, tin tức người thừa kế Lục gia bị một nữ sinh đẩy ngã xuống cầu thang, hiện đang ở bệnh viện điều trị đã lan khắp thành phố A.
Sự việc nghiêm trọng tới mức, ngay ngày hôm sau, một đoàn các phóng viện bu trước cổng học viện, viện trưởng buộc phải ra mặt giải thích, tạm thời mới có thể hoãn lại tình trạng ùn tắc này.
Bộp...
Viện trưởng tức giận ném một xấp báo lên bàn, hai hàng râu chỉ thiếu điều dựng ngược lên.
Các giáo viên nhìn bài báo, xong nhìn nhau, ai nấy đều im lặng.
"Viện trưởng..." Một nhân viên trường đẩy cửa bước vào, miệng méo xệch "Lục tổng...gọi tới, muốn nói chuyện với ngài."
Mặt viện trưởng biến