Varus là khu nghỉ dưỡng có tiếng ở thành phố A do Trần Gia Phong- cựu chủ tịch của tập đoàn Trần gia xây dựng nên.
Kể từ ngày nghỉ hưu, vị trưởng bối Trần gia này rất ít khi xuất hiện, hoàn toàn trở về với cuộc sống nhàn tản nơi ngoại ô cách biệt, xa xôi này.
Ngày hôm nay là một ngày ngoại lệ.
Lễ mừng thọ lần thứ 80 của Trần lão gia, không ít những thành phần máu mặt trong giới làm ăn cũng như quan chức có quyền tham dự đông đủ.
Tiệc sảnh đông đúc, ồn ã.
Những ánh đèn lấp lánh cả một khu trời.
Trần Ngọc Lan một thân sang trọng sải bước vào trong.
Dáng người yêu kiều cùng khí chất cao quý thực sự đã khiến một đám đàn ông lác mắt ngắm nhìn.
Những cô hầu vừa nhìn thấy vị tiểu thư trăm năm mới về một lần, vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt.
“Cô chủ về rồi kìa.”
“Đâu?”
“Ôi trời ơi, mới nghe nói mấy tuần trước cô chủ bị tai nạn, lão gia đến thăm bệnh còn bị cô ấy chặn ngoài cửa, hai người cãi nhau một trận lớn cơ mà.”
“Đúng rồi, chính tôi nghe được quản gia nói chuyện với ông chủ mà.”
“Haizz, hôm nay là mừng thọ của lão gia, mong cô chủ không chọc giận ông ấy.”
“Tôi cũng hi vọng như vậy.”
“Mấy cô biết gì chưa, tôi vừa nghe thấy bảo vệ thông báo với quản gia, nghe nói tiểu thư cũ cũng có mặt.”
“Trời đất, cô đùa tôi à?”
“Tiểu thư cũ là ai cơ?”
“Cô mới tới nên không biết đó thôi.
Hồi mấy năm trước Trần gia có tới hai vị tiểu thư, nhưng một trong hai người là giả, bị đuổi đi rồi.”
“Còn có chuyện này cơ á?”
“Lại đùa cô làm gì.
Mấy nhà giàu như này, ai mà không muốn thấy sang bắt quàng làm họ.”
“Ừm...!Để tôi nhớ xem, cô tiểu thư giả đó tên gì ấy nhỉ.
Trần Tiểu Hà? Trần Tiểu Thanh?...”
“Trần Tiểu Niên.”
“Đúng rồi, đúng là cái tên đó.” Cô hầu vừa vui mừng reo lên chưa quá năm giây đã vội im bặt.
Mặt cô ta tái mét, trông thấy người trước mặt chỉ hận chết đi cho xong.
“Cô...cô chủ..”
Không ai biết từ khi nào Trần Ngọc Lan đã có mặt ở đây.
Không rõ cô có nghe thấy những gì bọn họ nói hay không nhưng ai nấy đều sợ run người.
Trần Ngọc Lan vẫn cười giả lả:
“Sao vậy? Tôi cũng đâu phải hung thần gì đó, các cô lén lút làm gì mà nhìn thấy tôi mặt mũi ai cũng nhăn nhó thế?”
“Chẵng lẽ không vui khi thấy tôi trở về?”
Các nữ hầu cúi đầu càng thấp, mặt mũi méo xệch đi:
“Không, không có.”
“Vậy sao? Hình như tôi loáng thoáng nghe thấy các người nói đến tiểu thư cũ của Trần gia thì phải.
Rất thắc mắc ư?”
“Không có thưa cô chủ.” Các nữ hầu khóc không ra nước mắt.
Nhưng Trần Ngọc Lan hoàn toàn không có ý định buông tha cho bọn họ, tiếp tục nói:
“Người thật đang đứng đằng sau tôi đây nè, các cô muốn hỏi gì thì cứ tự nhiên.”
“...”
Trần Tiểu Niên ở phía sau thực không nhìn nổi màn hài kịch mà Trần Ngọc Lan đang bày ra, tiến tới chất vấn:
“Dì đang làm trò gì thế!?”
Dù cô nói rất nhẹ nhưng chất giọng đặc biệt vừa trong trẻo vừa mạnh mẽ ấy vẫn khiến những người hầu không khỏi ngẩng đầu nhìn.
Một gương mặt khả ái, xinh đẹp rơi vào tầm mắt.
Cô đứng bên cạnh Trần Ngọc Lan, từ ngoại hình đến thần thái, hoàn toàn không hề thua kém người phụ nữ xuất chúng này.
Trần Ngọc Lan nhàm chán hừ một tiếng.
Nhân lúc cô không chú ý, đám người hầu vội vàng tản ra, ráo riết trở về chỗ làm việc của mình.
Ai nấy đều cẩn thận né thật xa vị trí của Trần Ngọc Lan, chỉ sợ người phụ nữ tùy hứng này trút giận lên mình thì toi đời.
“Chậc, thật phiền phức.”
“Vậy thì dì đừng có tạo nghiệp nữa.
Tôi không muốn bị cuốn vào mấy chuyện rắc rối của dì đâu.”
Trần Ngọc Lan ngẩn ra, rồi như hiểu câu nói của cô, dì ta phá ra cười.
Mặt Tiểu Niên đen lại.
“Đã tới đây rồi mà cô còn sợ rắc rối.
Tôi không nghĩ cô đơn thuần ngây thơ như vậy đâu.”
“...”
“Dì bắt tôi tới đây còn không phải vì mấy trò ấu trĩ này!?”
Cô thừa hiểu Trần Ngọc Lan ép mình tới lễ mừng thọ này để làm gì.
Còn không phải để chọc tức Trần Gia Hưng và ông già kia sao, nhân tiện làm xấu mặt cô một trận.
Tâm địa của người phụ nữ này, cô còn lạ lẫm gì nữa.
Nếu không phải Trần Ngọc Lan đe dọa đến Lưu Lệ Bình thì đừng hòng mong cô đặt chân bước vào Trần gia đến lần thứ hai.
Lưu Lệ Bình tuy đối xử với cô không khác gì đồ vật để trao đổi lợi ích, nhưng lương tâm Tiểu Niên không cho phép bản thân vứt bỏ người mẹ ruột này.
Để đổi lấy vài ngày tháng bình yên, bỏ ra chút tự tôn này thì có đáng gì.
Buổi tiệc diễn ra rất suôn sẻ, ai nấy đều vui mừng chúc rượu Trần Gia Phong và Trần Gia Hưng thì sự xuất hiện của Trần Ngọc Lan như một mồi lửa, châm lửa cho cuộc tranh chấp ngầm định.
Cả sảnh lớn ngay lập tức im bặt.
Mặt Trần Gia Phong rõ ràng hiện lên vẻ không vui.
Nhưng trước mặt biết bao nhiêu quan khách vây xung quanh, ông ta vẫn phải miễn cưỡng bày ra bộ mặt niềm nở.
“Mừng thọ lần thứ 80 của cha.
Dạo này công ty bận quá nên tới muộn, cha không để ý chứ?”
Không chỉ Trần Gia Phong mà Trần Gia Hưng cũng cười méo mó.
Đôi mắt ba người không biết đã đại chiến mấy trăm hiệp, nhưng giọng ai cũng vừa dịu dàng vừa ấm áp.
“Không sao, không sao, về nhà được là tốt rồi.”
Một màn gia đình hạnh phúc này trong mắt Trần Tiểu Niên đúng là trò tiêu khiến rẻ tiền.
Không hề nhìn ra một nhà ba người này vài ngày trước vừa gặp nhau đã nồng nặc mùi thuốc súng, chỉ hận không thể giết chết đối phương.
Trần Ngọc Lan kéo cô tới đây nhưng cũng không ép cô phải theo sát dì ta.
Tiểu Niên càng cảm thấy thoải mái, dù sao cô cũng đã biến mất vài năm, cũng không còn mấy người nhận ra cô, nhưng cẩn trọng vẫn là tốt nhất.
Công ty Trần Ngọc Lan đang trong tình thế bất lợi, để người khác biết được Trần gia đang tranh chấp nội bộ, tình hình sẽ càng chuyển biến xấu.
Tiểu Niên uể oải rời đi, trong khi còn đang nghĩ đến nơi nào vắng vẻ chờ Trần Ngọc Lan xong việc thì một giọng nói ám ảnh như rắn độc quấn chặt lấy chân cô.
“Hửm? Còn tưởng tôi nhìn nhầm chứ, vậy mà lại là Trần tiểu thư giả mạo thật này?”
Có thể những người ngoài kia không ai nhận ra cô, nhưng đám cậu ấm cô chiêu đã chơi bời cùng Trần Tiểu Niên gần chục năm sao có thể nhìn không ra.
Khi trở lại thành phố A, cô đã tận lực né tránh đám người này, ai mà có ngờ lại tái ngộ trong hoàn cảnh này.
Người vừa nói chuyện là Đặng Mỹ Linh- một trong những