Chờ ngày thông báo, tổng cộng chỉ có hai tuần lễ, mà Ôn Viễn lại cảm thấy dài đằng đẵng.
Không biết cảm xúc mấy ngày nay là gì, mặc dù đã sớm nghĩ xong lời giải
thích, nhưng nghĩ đến cảnh tượng phải đối mặt, lòng Ôn Viễn lại lo sợ
bất an. Cũng thật may mấy ngày nay tâm tình Kiều Vũ Phân rất tốt, không
nhìn ra khác thường của Ôn Viễn. Nhưng bà Thành, nhìn ra sắc mặt cô
không ổn, quan tâm hỏi thăm.
"Mấy ngày nay nhìn cháu cơm cũng ăn
ít, có phải nghĩ đến qua một thời gian ngắn phải rời khỏi nhà ăn không
được ăn ngon nên không vui vẻ hả?"
Bà Thành cười trêu chọc cô, cô ở nhà họ Ôn nhiều năm như vậy, chưa từng có thứ gì có thể hấp dẫn như đồ ăn bà làm.
Ôn Viễn chu mỏ, há miệng ngáp một cái, tiếp tục cùng bà Thành dạo quanh chợ sáng.
Bà Thành dẫn cô mua rất nhiều đồ chơi nhỏ, chọn rất nhiều đồ để cô mang đến trường học.
Ôn Viễn làm nũng giống như đứa bé: "Nhiều quá làm sao mang được!"
Bà Thành quở mắng liếc nhìn cô một cái: "Đến lúc đó có tài xế đưa con, đến trường học rồi, bà Thành của con ở đây, mọi thứ không để con phải thu
dọn là được."
Ôn Viễn nhìn bà, cười ngọt ngào, đáy lòng lại có chút chua xót.
Nhắc tới người trong nhà, thương cô nhất không phải Kiều Vũ Phân, mà là bà Thành.
Ôn Viễn còn nhớ rõ khi còn bé, lúc ngủ cô sợ tối, là bà Thành dỗ cô ngủ
mỗi đêm, hôm sau lại làm cháo táo đỏ vừa ngọt vừa mềm đánh thức cô dậy,
đưa cô đi học. Về sau cô lên cấp hai, Kiều Vũ Phân không để bà Thành
trông nom cô nhiều như vậy, một là bà Thành tuổi đã cao, sợ bà nhọc lòng quá nhiều không tốt cho thân thể, hai là lên cấp hai phải quản chặt,
Kiều Vũ Phân cảm thấy đích thân mình dạy dỗ cô thì tốt hơn. Nhưng dù cho như thế, một ngày ba bữa, bà Thành vẫn chăm sóc chu đáo trước sau như
một.
Nếu thật có một ngày cô phải rời khỏi gia đình này, luyến
tiếc nhất chỉ sợ sẽ là bà Thành. Nghĩ đến đây, Ôn Viễn đã cảm thấy vành
mắt không nén được, cô cúi đầu, cọ cọ vào bả vai bà Thành.
Cuối
tháng bảy từ sáng sớm thành phố B đã bắt đầu nóng, nhiệt độ trái đất
tăng cao, nhưng không thấy có mặt trời, không khí cũng giống như ngưng
kết, thật sự oi bức muốn chết. Khoảng chừng ba giờ chiều, Ôn Viễn đi ra
ngoài, lúc trở lại toàn thân đều là mồ hôi, cô thở dài, lau lau trán,
lúc sắp đi đến cửa đại viện, thấy một người đứng ở tàng cây phía xa xa.
Định thần nhìn lại, là Triệu Duy Nhất. Cô nhìn cái đầu bị cạo còn có một tấc đang cúi xuống của cậu không khỏi cười cười, chậm rãi bước tới, đi
về phía cậu.
"Cậu ở đây làm gì? Không nóng à?" Nói xong dùng móng vuốt tóm lấy đầu cậu, cảm giác hơi gai tay khiến Ôn Viễn cười khúc
khích: “Không ngờ, kiểu tóc này lại tôn lên con người cậu."
"Đừng có làm bậy." Triệu Duy Nhất phủi móng vuốt của cô xuống, rất chú ý kiểu tóc của mình. Cậu vừa ngẩng đầu, nhướng nhướng mày với cô: “Lần này tớ
được nghỉ bốn ngày liền, chi ra một ngày tới tìm cậu, cảm động không?"
Ôn Viễn bĩu môi.
Triệu Duy Nhất cười: “Thoát khỏi bể khổ, vui mừng chứ?"
"Tất nhiên là vậy." Ôn Viễn trả lời không rõ ràng.
Triệu Duy Nhất không biết thâm ý trong đó, chỉ coi cô như không muốn, cười
xoa xoa đầu cô: “Tiểu Viễn Nhi cũng đã trưởng thành, đi, chúng ta tìm
một chỗ ăn mừng một trận, gọi thêm Tô Tiện nữa."
"Uống rượu à? Tớ không đi đâu." Ôn Viễn chu mỏ: “Hơn nữa, cậu tìm tớ chỉ để uống rượu?"
Đến trước nhà kéo cô đi uống rượu, đây không phải là tìm chết đó sao? Triệu Duy Nhất vừa hậm hực nghĩ nhóc này khi nào phản ứng nhanh như vậy vừa
móc từ trong ngực một phong thư nhét vào trong tay Ôn Viễn. Thấy Ôn Viễn không hiểu nhìn cậu, lại nói: "Nếu gặp Trần Dao, giúp tớ đưa cho cô
ấy."
"Sao cậu không tự mình đưa?"
"Sao nói lời vô nghĩa nhiều như vậy, bảo cậu giúp thì cứ giúp đi." Triệu Duy Nhất gảy gảy đầu cô.
Ôn Viễn trề trề miệng, nhìn vẻ mặt cậu không tự nhiên cho lắm, nhận lấy thư.
Tiễn bước Triệu Duy Nhất, Ôn Viễn về phòng của mình. Thời tiết giữa hè, rèm
cửa sổ che lại, cô nằm ở trên giường lẳng lặng bật điều hòa. Một loại
cảm giác mất mát nhàn nhạt dâng lên trong lòng, không biết là vì sao, có lẽ là vì lời nói của bà Thành, cũng có lẽ là bởi vì Triệu Duy Nhất. Có
lẽ rất lâu rất lâu sau này, những người này cũng sẽ dần dần phai nhạt
khỏi cuộc sống của cô. Sẽ có tiếc nuối sao? Đương nhiên là vậy, nhưng,
đây là lựa chọn của chính cô, cho dù không muốn không hối hận, cũng chỉ là vô dụng.
Thôi, không nghĩ nữa.
Ôn Viễn lật người, vùi
đầu trong gối, nhiệt độ dễ chịu làm cô có chút buồn ngủ, cho đến khi một tiếng vang lớn từ dưới lầu truyền đến. Ôn Viễn mở to hai mắt, bò dậy
khỏi giường, nhìn xuống lịch bàn trên tủ đầu giường, chợt tỉnh táo lại.
Cô lại quên mất, hôm nay là ngày báo kết quả.
Ôn Viễn dè dặt mở cửa, vừa mới ló đầu ra, chỉ thấy dưới lầu có hai ánh mắt chiếu về phía cô. Trốn cũng không trốn được, bị Ôn Hành Lễ gọi lại:
"Viễn Viễn, con tới đây."
Tinh thần Ôn Viễn thấp thỏm đi về phía
phòng khách, chỉ thấy vẻ mặt không cảm xúc của Kiều Vũ Phân ngồi một
bên. Lại nhìn điện thoại trong tay bà Ôn Viễn liền hiểu ra, trong lòng
cô thoáng hồi hộp, ngẩng đầu có chút chột dạ nhìn về phía Ôn Hành Lễ.
Hai ngày trước Ôn Hành Lễ đi một chuyến đến Tây Bắc, tối hôm qua vừa mới về nhà, ngủ được khoảng ba tiếng thì thức dậy, giờ phút này trạng thái
tinh thần không tốt cho lắm. Ông xoa xoa phần giữa hai lông mày, nhìn Ôn Viễn nói: "Sở giáo dục vừa gửi thông báo, nói con được đại học T ngành
tài chính chuyên nghiệp tuyển chọn."
Mắt Ôn Viễn xoay xoay mấy
vòng, nói: "Cài này, thật ra thì sau đó con đã nghĩ lại, sợ rằng đang ký nguyện vọng chỉ có đại học A thì không chắc chắn, ngộ nhỡ bị trả lại hồ sơ thì làm thế nào, cho nên sau đó con thêm đại học T, nguyện vọng song song, có thể đăng ký năm trường mà."
Ôn Hành Lễ suy nghĩ một chút: “Vậy ý của con là, điểm của con không đủ vào đại học A?"
"Vâng, chắc là vậy." Ôn Viễn xoắn xoắn ngón tay.
Ôn Hành Lễ trầm ngâm chốc lát, nói: "Ta gọi cho viện giáo dục hỏi một chút, xem đã xảy ra chuyện gì."
"Không cần." Kiều Vũ Phân nhàn nhạt mở miệng, mí mắt Ôn Viễn giần giật, nhìn
bà, chỉ thấy tay bà vẫn cầm điện thoại, bà ngẩng đầu lên nhìn cô: “Tôi
đã hỏi rồi, sở giáo dục nói điểm vào đại học A thấp hơn điểm của nó tới
mười điểm, nếu nguyện vọng thứ nhất điền đại học A, không có lí nào
không được."
Ôn Hành Lễ nhất thời ngẩn ra trong phút chốc, ngay sau đó nhìn về phía Ôn Viễn: "Con....."
Kiều Vũ Phân đứng lên, nhìn Ôn Viễn
cười khổ: "Ôn Viễn, có phải vì cảm thấy mẹ quản con quá nhiều?"
Ôn Viễn lúng túng ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói: "Con...con không có."
"Vậy con chạy đến thành phố T làm gì? Ngàn chọn vạn chọn trường cho con, rõ
ràng cao hơn điểm chuẩn mười điểm, lại bị trường học khác thu nhận, còn
gạt mẹ nói cái gì mà nguyện vọng song song? Con cứ như vậy gạt mẹ phải
không? Thành phố B có gì không tốt? Con nói xem con chạy đến thành phố T để làm gì? !"
Nhịp tim Ôn Viễn kịch liệt tăng mạnh, vô cùng sợ hãi: "Con không muốn đến thành phố T, con chỉ thử một chút....."
"Thử một chút?" Kiều Vũ Phân cảm thấy buồn cười: “Mẹ thấy con chỉ mong sao
rời khỏi mẹ xa một chút, mẹ đã suy nghĩ rõ ràng, con hãy tự đếm thử xem, trước khi đăng ký, con ở bên tai mẹ đề cập bao nhiêu lần về đại học T,
tự con tính ra đi!"
"Vũ Phân!" Ôn Hành Lễ nhíu mày gọi bà: “Không nên nói chuyện với con như vậy."
"Ông có quyền gì mà nói vậy với tôi?" Kiều Vũ Phân đột nhiên phát giận sang
Ôn Hành Lễ, Ôn Viễn bị giọng nói bén nhọn của bà làm cho hoảng sợ. Cô
ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Vũ Phân, không biết làm sao cả.
Sắc mặt
Ôn Hành Lễ trở nên không tốt: “Đừng hét lên như vậy, cha vẫn còn đang
nghỉ ngơi, mấy ngày nay thân thể ông không tốt, bà làm ầm lên như vậy
không nghĩ đến ông ấy sao?"
"Bây giờ ông còn chê tôi ầm ĩ? Còn
ông đếm xem tôi đã bao nhiêu năm không cãi nhau với ông? Tôi chạm đến
ông sao? Quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài, ông thật sự bận như vậy
sao? Các người tự hỏi lòng mình xem thật sự bận như vậy sao?" Mắt Kiều
Vũ Phân phiếm hồng, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Tôi không
trông cậy được ông, Ôn Kỳ cũng chạy đến nơi xa. Bây giờ chỉ còn lại Ôn
Viễn, nhưng ông coi nó đi, nghĩ ra cách gạt tôi đi bằng được, đi thành
phố T gì đó? Dù là đại học A thật sự không nhận, thành phố B còn nhiều
trường như vậy, ông nói xem cái nào không thể đăng ký!"
"Con bé
muốn đi ra ngoài có gì sai? Ôn Viễn cũng là một con người, có đầu óc có
chủ kiến, chẳng lẽ cứ phải cột vào bên cạnh bà mới được?"
"Vậy
tôi không phải là người đúng không? Các người đều đi hết đi, để một mình tôi ở lại cái nhà này? ! Ôn Hành Lễ tôi cho ông biết, tôi chịu đủ rồi!"
Ôn Viễn hoàn toàn bị kinh sợ, cô đoán rằng sẽ bị Kiều Vũ Phân mắng cho một trận, lại không nghĩ rằng, sẽ không nể mặt như vậy, cuồng loạn, giống
như bất mãn oán giận tích tụ mười mấy năm, hiện giờ muốn trút hết toàn
bộ ra ngoài. Cô không thể ngờ rằng, người mẹ xưa nay hòa ái tao nhã, sẽ
phản ứng như thế này.
Ôn Viễn cảm thấy nhịp tim của mình đập
thình thịch rất lớn tiếng, cô khó khăn ép lại nước mắt, vươn tay kéo
Kiều Vũ Phân, nói: "Mẹ, là con không tốt, là con không đúng, mẹ đừng cãi vã với cha, là con tự ra quyết định....."
Giọng cô gần như run rẩy, mà Kiều Vũ Phân lại lạnh lùng liếc cô, gạt tay cô ra: "Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cô!"
Ôn Viễn ngơ ngẩn, đôi mắt Ôn Hành Lễ đỏ quạch hạ thấp giọng lạnh quát lên: "Đừng có nói bậy với con nó!"
"Tôi nói bậy?" Kiều Vũ Phân cười lạnh hỏi ngược lại: “Ôn Hành Lễ ông đừng
quá khờ khạo như vậy. Ông còn tưởng rằng Ôn Viễn chưa biết?"
"Nó biết cái gì?" Ôn Hành Lễ nhìn về phía Ôn Viễn, lạnh giọng quát lên: “Bà câm miệng cho tôi!”
"Tôi cứ không đấy!" Ánh mắt Kiều Vũ Phân phiếm hồng nhìn qua có dấu hiệu như không khống chế được, chỉ vào đôi tay đang có chút run rẩy kia của Ôn
Viễn: “Ông đừng cho rằng chọn trường đơn giản như vậy, tôi cho ông biết
Ôn Hành Lễ, nó đã lập kế hoạch trước, đây chỉ là bước đầu tiên, nó muốn
rời khỏi tôi, rời khỏi cái nhà này ông có biết không! Đứa nhỏ này, nó đã sớm không coi tôi là mẹ! Nếu không làm sao có thể làm ra chuyện như
vậy! Ông hỏi nó đi, ông để nó nhìn thẳng vào mắt ông mà trả lời, xem tôi nói có đúng hay không!"
Ôn Hành Lễ đang nổi giận chợt sửng sốt một chút, ông nhìn Ôn Viễn, âm thanh có chút khàn khàn: "Nha đầu, con cùng cha nói....."
Kiều Vũ Phân và Ôn Hành Lễ đồng thời nhìn cô. Ôn Viễn đứng ngơ ngác đứng yên tại chỗ, mắt cha đỏ quạch, như có gì đó không nói nên lời, lại mong
rằng cô đừng biết gì. Mà Kiều Vũ Phân, Ôn Viễn chưa từng thấy nét mặt
này trên mặt bà. Giống như mức độ tổn thương là 1000 thì hết 800 là sự
sảng khoái. Có lẽ bà nói ra chân tướng như vậy, bà đã nhẫn nhịn quá lâu. Nhưng vẫn nhịn được quá tốt, không nhận ra một tia sơ hở, thế nên Ôn
Viễn không biết, hiện tại nên đối mặt như thế nào với cha mẹ. Khóe mắt
như muốn vỡ ra, nhe ra toàn bộ nanh vuốt, đối với nhau như thể hận không thể ăn thịt đối phương, thoát khỏi ngụy trang, bất chấp tất cả. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có thể thấy cảnh cha mẹ thế này, hơn nữa lại còn vì
cô.
Cô bỗng cảm thấy ghê tởm, che miệng muốn nôn mửa, cô không
muốn thấy hết thảy trước mặt, điều này làm cho cô cảm thấy khổ sở. Cho
nên Ôn Viễn đẩy cửa phòng, không để ý bên ngoài chợt trút xuống cơn mưa
xối xả, lao đầu đi, mạnh mẽ đâm thẳng về phía cửa đại viện, lại thấy,
một chiếc xe hơi màu đen, lao nhanh về phía bên này.