Mặt Lục đổng lạnh như nước nhìn chằm chằm Đào Uyên.
Đào Uyên thấy không khí không đúng, nhanh chóng quyết định giả bộ đau, đau đầu, đau cổ, đau cánh tay. Cậu trực tiếp ôm cánh tay treo thạch cao khóc huhu: “Tay phải của tôi đau muốn chết, về sau có phải phế luôn không.”
Bác sĩ đến kiếm tra phòng nhàn nhạt nói: “Đó là tay trái.”
Đào Uyên càng khóc lợi hại hơn: “Tiêu rồi tiêu rồi, trái hay phải tôi cũng không phân biệt nổi, đầu cháu có phải hỏng rồi không? Bác sĩ, anh mau kiểm tra cho tôi.”
Bác sĩ: “……”
Bác sĩ uyển chuyển khuyên Lục đổng và người đẹp rời đi.
Đào Uyên mắt lấp lánh ánh sao nhìn bác sĩ: “Bác sĩ ngài thật tốt, ngài quả thực là anh ruột của tôi.”
Bác sĩ nhét nhiệt kế vào miệng cậu.
Đào Uyên ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế, giương mắt nhìn bác sĩ, muốn lẩm bẩm rồi lại nói không được, khó chịu.
Bác sĩ làm xong thông lệ kiểm tra cho Đào Uyên, nói: “Không có việc gì, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Miệng Đào Uyên được tự do, lập tức hỏi: “Chừng nào tôi mới có thể ra ngoài hít không khí vậy, mỗi ngày nằm lỳ trong phòng bệnh nghẹn muốn chết, tôi muốn được ôm ấp thiên nhiên!”