Đào Uyên tỉnh lại, bên cạnh không có ai. Lục đổng thật sự bận rộn, ngoại trừ lên giường không có thời gian nào ở nhà.
Đào Uyên quăng ý tưởng không trong sáng trong đầu, đi xuống lầu. Có người lập tức chuẩn bị bữa sáng cho cậu, bánh mì nướng với sữa bò. Đào Uyên nói: “Tôi không thích ăn cái này, tôi muốn húp cháo.”
Cháo nóng nhanh chóng mang lên. Đào Uyên ăn no, muốn ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới cửa bị khóa, cậu không ra được. Thấy Đào Uyên vặn cửa, người làm tới nói: “Lục tiên sinh dặn ngài bệnh chưa khỏi, không thể ra cửa.”
Đào Uyên nổi giận, lúc nằm viện bác sĩ còn cho cậu ra ngoài đi dạo đó! Dựa vào cái gì sau khi xuất viện cậu không thể ra khỏi cửa? Đào Uyên lấy đi động gọi cho Lục đổng, bên kia vừa nhận cậu liền chất vấn: “Vì sao tôi không được ra cửa!”
Lục đổng bình tĩnh ra lệnh: “Ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu hết.”
Đào Uyên cả giận nói: “Tôi thao mười tám đời tổ tông nhà anh!”
Lục đổng: “……”
Lục đổng mặt vô biểu tình treo điện thoại.
Đào Uyên chưa bao giờ là người ngồi ở nhà chờ chết, tìm một vòng trong phòng, thừa dịp phía dưới không ai không chú ý mở ra cửa sổ lộn ra ngoài, leo lên cây, nhảy ra ngòai hàng rào.
Không khí tự do thật tốt đẹp!
Cho rằng khóa cửa lại sẽ nhốt cậu được sao! Ngây thơ, quá ngây thơ!
Đào Uyên hân hoan.
Bên này không có trạm