Hai người đang giằng co bất giác nghe tiếng cửa mở thì đồng thời quay ra nhìn.
Hai người bọn cô sững ra đấy nhìn mẹ Minh, thế là cả 3 người nhìn nhau.Minh phản ứng trước, hắng giọng một cái, mặt đỏ lên.
Mai Anh cũng hoàn hồn lui người về sau, đứng cạnh Minh lúng túng không biết nên làm gì“Do con bất cẩn đánh vỡ tượng thôi” Minh lên tiếng phá vỡ cục bộ rối rắm này.Mai Anh quay sang nhìn cậu thì cũng nhận lại ánh mắt không sao của cậu đành im lặngBà Hà nghe vậy, cũng cười ngại ngùng một cái “Haha.Vậy..vậy hả, mẹ tưởng có chuyện gì.
Vậy mẹ đi xuống trước, hai đứa cứ…cứ tự nhiên”Cánh cửa một lần nữa được đóng lại Mai Anh liền thở ra 1 hơi, cúi xuống định dọn mảnh vỡ kia đi.“Để đấy tôi quét đi, đừng động vào, cậu hậu đậu chết đi được” Minh lên tiếng ngăn cản.“Được thôi” Mai Anh vẫn còn hơi xấu hổ nên thuận theo cậu.Khi thấy cậu cầm chổi quét, cánh tay có chút cứng nhắc, Mai Anh liền biết vai cậu bị thương rồi.
Cô thở dài 1 cái, sao mình cứ xuất hiện là đen đủi cho cậu ấy vậy “Nhà cậu có cao dán không?”“Tôi không sao” cậu liếc cô bất lực nói.“Lấy ra đây, đừng nói nữa” Mai Anh nhíu mày,nghiêm túc nói.Minh thấy vậy đành ngoan ngoãn đi lấy hộp y tế.
Cô nhìn qua liền tìm được cao dán nhanh lấy ra “Cởi áo đi tôi dán giúp cậu”Minh đỏ mặt, lúng túng “Tôi tự làm được” rồi vươn tay định lấy cao dán trên tay cô.Mai Anh rút tay về kịp thời, thấy cậu xấu hổ liền cười nhưng nhanh liền giả bộ làm mặt nghiêm túc “Đằng sau lưng cậu định tự dán kiểu gì, tay dài 2m à.
Tôi là con gái còn không ngại, cậu ngại cái gì”Minh “…….” Cậu cũng biết cậu là con gái sao.“Chỉ là cái áo thôi mà, đi bơi cũng đâu phải tôi chưa thấy bọn con trai cởi áo bao giờ” Cô vừa nói vừa ấn cậu ngồi xuống giường.Bất đắc dĩ, Minh đành cởi áo ra, thân hình rất vừa vặn, rắn chắc, cơ có múi có.
Mai Anh vừa nhìn thấy cũng có chút đỏ mặt, trong tâm chậc chậc vài tiếng, đúng là bổ con mắt.Khoan đã, aaa mày lại biến thái.Mai Anh hít một hơi để mình tỉnh táo lại, nhìn vết bầm ngay dưới vai một tí nhíu mày.
Bị như này rồi còn bảo không sao.Minh người cứng đờ, không dám cử động gì.
Tâm tình cậu bây giờ đang cực kì phức tạp.
Để tránh rơi vào trạng thái quá ngường ngùng cậu đành lên tiếng trước “Sao cậu lại đến đây?”Mai Anh vừa bóc cao dán vừa đáp “Thăm cậu, không phải do tôi cậu cũng chẳng bị ốm”Lúc này nói đến bị ốm Minh mới phát hiện ra họng đau rát của mình ho vài cái “Cậu đã lây sang tôi rồi, giờ đến lại định để tôi lây sang cho cậu hay gì.
Cuối cùng bàn mình ốm quanh năm à?”Cô nghe cậu nói vậy liền phì cười, miếng cao cũng được dán xong “Quan tâm cậu không được sao?”Minh nghe vậy trong tâm liền rung động, cứng nhắc người xoay lại nhìn cô.Mai Anh cũng ý thức mình vừa nói gì liền lúng túng cúi đầu lảng đi “Xong rồi, mặc áo vào định để tôi ngắm hay gì?”Minh vừa mặc xong cái áo liền ho vài cá, cô thấy vậy mà lo lắng “Mau lên giường nằm, ốm rồi cậu còn đi tắm gội, mặc áo cộc”Cậu chả còn sức đâu mà đi cãi nhau với cô liền đi lên giường đắp chăn.“À quên mất” Mai Anh như sực nhớ ra cái gì mà thốt lên.Minh dùng ánh mắt khó hiểu hướng về phía cô đang mở cặp ra.“Mang áo trả cậu, tí nữa thì nó lại không về được với chủ nó.Tôi đã giặt sạch rồi đó”“Cậu cứ để trên bàn đi”Mai Anh cũng không nói gì, đặt áo lên bàn, tay cầm theo hộp sữa dâu đưa cho Minh ngồi trên giường “Cho cậu”Minh nghi ngờ nhìn cô nhưng tay vẫn nhận lấy.
Cô thấy vậy cũng lên tiếng giải thích “Sáng nay định mang cảm ơn cậu hôm qua đưa tôi về, ai ngờ cậu lại ốm ở nhà.”Hiểu ra Minh liền đưa lại cho cô “Tôi không thích uống sữa”“Không được, cậu có biết để mang được hộp sữa đến bên cậu tôi đã phải vượt qua bao nhiêu trở ngại mới đến được đây không”Cậu nghe vậy thì cạn lời “Nhà tôi với nhà cậu chỉ cách nhau 15 phút đi xe bus”Mai Anh “….” Vậy tại sao cô đi mất đến 1 tiếng rưỡi“Tại tôi mù đường, nói cậu không tin thực ra tôi đã định đến lúc 3h cơ nhưng 4