Mai Anh đang ngồi xem phim thì tiếng mẹ ở ngoài cất lên “Mai Anh, anh con về rồi này”Nghe vậy cô chưa kịp xỏ dép vào mà để chân trần chạy ra ngoài “Cuối cùng anh cũng về”Huy thấy em gái mình vui vẻ chạy ra liền cười “Có vẻ rất mong anh về nhỉ, thế mà từ bao giờ không hỏi điện thoại được một câu”“Xì, em đang đợi lì xì của anh thôi, mau mau” Mai Anh không chịu nhận liền khinh thường nói.Huy nhìn thấy em gái mình có cao thêm một ít, mắt anh chú ý phía bàn chân cô liền nhíu mày “Đi dép vào, sao có mỗi đi dép mà cứ để nhắc là sao”Mai Anh đang định phủi tay kệ anh mình đã bị quát thêm lần nữa đành uất ức đi dép vào.
Thực ra thể chất cô rất dễ ho với sổ mũi, để lạnh bàn chân sẽ ốm nên ngoài mặt thì thế nhưng cô lại thấy rất ấm áp.Xong xuôi mọi thứ Mai Anh liền chạy đến trước mặt Huy xòe bàn tay ra, ánh mắt hiện lên rõ, anh biết là em mong gì rồi đấy.Huy bất đắc dĩ nhìn cô, xòe một tệp lì xì “Bốc đi, tùy nhân phẩm”“Anh còn trò nào vui hơn không hả, năm nào cũng chơi cái này” Mai Anh bực bội lườm anh trai mình, một phần do năm nào cô cũng bốc được tờ giá trị thấp nhất, đã thế giờ còn nói câu tùy nhân phẩm, ý nói cô nhân phẩm kém à.“Không bốc thì thôi” Huy làm như anh không ép cô định cất tệp lì xì vào túi.“Bình tĩnh, em bốc” thà bốc được ít còn hơn không.Mai Anh hít sâu, rút lì xì ở giữa, cô hồi hộp mở ra, lại là tờ mệnh giá giống hệt mọi năm.
Mai Anh tức muốn chửi bậy.Huy thấy thế liền cười trêu cô “Đừng nhìn anh, là do em”Mai Anh ánh mắt híp lại “Có phải anh để tất cả cùng một giá trị không, làm sao có chuyện em lần nào cũng bốc giống nhau”Huy cũng chẳng sợ hãi gì, bình thản cất tập lì xì vào túi “Đừng có suy từ bụng ta ra bụng người”Mai Anh định bảo anh mở ra chứng minh, như biết được suy nghĩ của cô Huy nói luôn “Mở ra thì còn gì là may mắn nữa, tay em xui lắm”“Anh…”“Được rồi, suốt ngày cãi nhau, vào ăn cơm thôi” bà Huệ thấy thế đành ra tiếng ngăn cản.Trên bàn được bày rất nhiều món, Mai Anh từ sáng chưa ăn gì liền đói bụng, chỉ tập chung ăn.Huy ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nói chuyện với bố mẹ.“Sao năm nay vẫn không thấy con có bạn gái về vậy, cũng sắp 26 tuổi rồi còn gì” bà Huệ lo lắng nóiÔng Bình cũng nói “Đúng đấy, đừng chỉ tập trung vào công việc, cũng nên có bạn gái đi còn lấy vợ chứ”Huy bất lực nhìn hai người “Bố mẹ…con vẫn chưa muốn có bạn gái”“Hay không thấy thích hợp, con nói xem con thích cô gái như nào, nói mẹ mẹ tìm cho”“Bạn gái con, con còn chẳng vội, mẹ vội làm gì” Huy nhíu mày nói“Không lo lắng cho con thì mẹ chẳng thế…” nói như vào việc, bà Huệ nói một tràng làm ai cũng đau đầu.Mai Anh ngồi nghe cười cười nhìn Huy, thực ra ngày trước cô cũng từng thấy anh cô có người yêu, nhưng sau đó chia tay rồi hay sao ý, không biết anh từ lúc đấy có yêu thêm ai không.Mai Anh vừa ăn một miếng cơm liền nói “Anh xấu như thế, tình tình thì kém không ai yêu là đúng rồi”“Nói mát ít thôi” Huy lườm“Không phải sao, anh chính là xấu nhất nhà” Mai Anh xì một cái“Còn em ngốc nhất nhà”“Không có”Thấy sắp sửa hai người lại cãi nhau bà Huệ đành nuốt lại mấy lời muốn nói giục ăn cơm.Cả nhà 4 người quây quần bên nhau ăn uống rất vui vẻ, thoải mái.--------------Tối đến cả nhà liền sang nhà họ hàng ăn cơm.
Mai Anh bắt đầu cảm thấy ngán ngẩm nhìn mâm cơm, đúng vậy tết nhất đồ ăn chính là thứ xuất hiện nhiều nhất trong ngày.Mai Anh bèn đứng dậy đi dạo vài vòng cho tiêu cơm.
Đi xa một đoạn trong vườn, cô thấy dáng giống bố cô, nhớ ra ông Bình cũng đi ra ngoài được một lúc liền đi lên định gọi.Vừa định há miệng lên thì cô liền im lặng đứng ở đằng sau nghe được ông Bình đang nói chuyện với ai đó“Ừ anh biết rồi, anh sẽ cố gắng về nhà sớm nhất có thể, hai mẹ con đừng buồn.
Em có thích ăn gì thì gọi cho anh mua về nhá”Mai Anh cười cười, từ bao giờ ở đây đã không còn là nhà bố rồi mà là ở chỗ khác.“A, bông à con, đúng bố rất nhớ con.
Ừm bố sẽ về sớm, được bố sẽ mua cho con cái váy đẹp nhất…”Mai Anh chẳng muốn nghe nữa liền rời chân đi hướng khác, người lớn cũng diễn mệt thật đấy, nhưng cô còn diễn mệt hơn vì ít ra cũng có lúc họ được sống thật, còn cô luôn giả vờ như không biết chuyện gì.
Mai Anh cảm thấy mình thật ngoan quá đi, không nói chuyện của hai người cho đối phương biết.Mai Anh bước được vài bước thì thấy anh trai mình đang đến đây.
Trái tim cô bỗng hẫng một nhịp, trán ra mồ hôi, sợ Huy sẽ bước gần đến đây Mai Anh nhanh chân chạy đến “Sao anh lại đến đây”“Tìm em, thấy mãi không vào” Minh thấy cô liền cười.“Em đâu phải trẻ con nữa đâu” Mai Anh kéo tay anh trai mình đi hướng khác.“Em sao vậy?” thấy mặt cô hơi nhợt, mắt cũng hơi căng thẳng Huy liền nhíu mày.Mai Anh giật mình lắc đầu “Không sao, vừa nãy đi qua gặp con mèo hoang nhất thời không biết nên hơi sợ”“Không phải hay xem phim ma sao, nhát thế”“Kệ em”Hai người nghỉ chân tại ghế đá gần đó, Mai Anh vẫn luôn cảm thấy chỉ có khi ngồi cạnh anh mình thế này