Chương 11. Bữa sáng.
Một bữa sáng, cho bạn và cho tôi. Tôi có thể nấu một cách kì công, cũng có thể qua loa đơn giản. Song chẳng phải điều ý nghĩa nhất vẫn nằm ở tâm trạng của người được đánh thức, khi vừa mở mắt ra, đã có một ai đó làm bữa sáng cho mình hay sao?
Khi Diệp An quay về nhà, trong phòng khách có thêm một người nữa - một người mà Diệp An thực sự đã lâu không gặp mặt, một cái gai đâm vào ngực cô nhức nhối âm ỉ bao nhiêu năm qua. Kể cả khi đã trưởng thành và tự lập, có một số chuyện Diệp An vẫn chưa cảm thấy có thể chấp nhận được, một trong số đó là việc bố cô đã từng nɠɵạı ŧìиɦ. Dù việc đấy nằm ngoài ý muốn, rằng là một sơ suất lỗi lầm phút chốc mơ hồ chuếnh choáng, Diệp An khó lòng chịu đựng.
Tuy nhiên, Diệp An cũng không quá ghét cậu em trai mình. Đó là một thằng nhóc tử tế biết điều, cũng ngoan ngoãn và hiếu thuận nữa.
"Chị về rồi." An Bình - em trai cô, đặt cuốn sách đang đọc dở sang một bên, ngửa mặt chào. Dù cho hôm nay là ngày nghỉ, nó vẫn diện một bộ áo sơ mi trắng cùng quần đen, trông rất chỉn chu, gọng kính đen nằm ngay ngắn trên sống mũi làm tăng thêm vẻ học thức. Tóc cắt cũng đơn giản, Diệp An biết em mình luôn cố gắng để gọn gàng hết mức có thể. "Chị ăn gì chưa? Bố mẹ đi có việc, dặn em ở đây đợi chị."
"Chị chưa ăn, nhà có gì ăn chưa, không để chị đi mua?" Diệp An cất áo khoác và túi xách lên móc treo, bỗng chợt quan tâm đến đứa em này. Bao nhiêu năm qua cô tự lãng quên chuyện mình có em trai, chừng ấy năm cô cũng không có bạn bè thân thiết. Giờ nghĩ lại, liệu cô có từng cảm thấy cô đơn hay không?
Câu trả lời là không, khi ấy thì không.
"Em..." Bình lấy tay nâng kính, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, "Em có nấu bữa sáng, để trên bàn, chị qua ăn đi nhé?"
"Được, cảm ơn em." Bất ngờ trước việc em trai mình thế mà lại biết nấu nướng, Diệp An ngạc nhiên gật đầu, sau đó bước lại gần bàn ăn. Mở lồng bàn ra, một đĩa salad trộn thương hiệu nhà họ Nguyễn trông khá ngon lành hiện lên trước mắt. Tâm trạng rối bời, Diệp An đưa mắt liếc nhìn cậu em, đã thấy cậu tiếp tục dựa vào ghế, đọc tiếp cuốn sách nọ.
Diệp An ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng đầu tiên được em trai làm cho mình, lòng tự hỏi, nếu mình lỡ ăn ở ngoài rồi thì không biết đĩa salad này phải làm sao đây? Ăn xong, cô rửa đĩa rồi tiến lại gần ghế sofa. Thấy cô đến, Bình lại gập cuốn sách lại, đặt trên đầu gối, thẳng lưng nhìn Diệp An, "Chị ăn xong rồi à?"
"Ừ. Ngon đấy, em làm không tệ." Diệp An ngồi xuống bên cạnh cậu, "Nay không phải đi học à?"
"Em mới năm đầu phổ thông, chưa phải học thêm nếm nhiều lắm." Bình lắc đầu, vẻ mặt hơi căng thẳng, "Còn chị? Nay có phải đi đâu không?"
"Trước mắt thì chưa." Diệp An dựa lưng vào sau ghế, nghĩ một hồi lại hỏi, "Em lên đây học cũng được hai tháng rồi nhỉ, bấy lâu qua ở đâu, kí túc xá sao?"
"Kí túc xá khó đăng kí lắm, em không nhanh chân, thành ra không đăng kí được. Vậy nên em đi xe buýt đi học." Bình đáp.
"Đi xe buýt? Xa như vậy..." Diệp An kinh ngạc.
"Cũng đâu còn cách nào khác." Bình đẩy gọng kính, miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Chẳng hiểu sao, Diệp An cảm giác em trai lúc này mang phong thái rất giống với Thanh Hoa, lòng lại nảy sinh chút xót xa, "Thật ra em thấy cũng bình thường, trừ việc phải dậy sớm một chút thì cũng chẳng ảnh hưởng gì hết. Dù gì thì cũng qua rồi."
Diệp An hơi méo mặt đi, bầu không khí lại dần lắng xuống, cô để ý tựa đề cuốn sách nằm gọn trên tay người em, có chút giật mình, "Em đọc sách người lớn thế?"
"Đừng dùng từ 'sách người lớn' chứ, có nhiều nghĩa!" Bình phì cười, nâng cuốn sách lên, "Cái này là có người tặng em. Em đọc cũng cái hiểu cái không thôi, có điều đọc giải trí cũng được."
"Ai lại tặng quà thiếu tâm vậy?" Diệp An vốn chỉ định hỏi bâng quơ, thế nhưng cô lại nhận được ánh nhìn chăm chú của người em - điều khiến cô cảm thấy thắc mắc tột độ, "Sao vậy? Chẳng lẽ là chị tặng?"
"Không, đương nhiên không phải." Bình thu hồi ánh mắt, lại đặt trở lại bìa cuốn sách, "Tóm lại là một người quen. Người ta rất có tâm, thành ý chắc chỉ người nhận mới hiểu được."
Đột nhiên nghe em trai nói thế, Diệp An cảm thấy hơi nghi hoặc. Liệu có phải Thanh Hoa tặng nó cho Bình? Có vẻ như cậu ấy vẫn qua lại nhà mình kể cả khi mình và Thanh Hoa đã đường ai nấy đi, vậy nên chuyện có chút thân thiết đủ để thi thoảng tặng sách truyện gì đó cho em trai cũng là bình thường, phải không?
Có điều, Diệp An hơi nheo mắt, cô biết gu đọc sách của Thanh Hoa, không thể là loại sách trừu tượng lắm thuật ngữ thế kia được. Thanh Hoa thích những quyển tản văn nhẹ nhàng hơn.
*
Gần trưa, Diệp An nhận được hai cuộc điện thoại. Đầu tiên là của bố mẹ, hôm nay họ sẽ ăn cơm ở ngoài, báo với hai chị em để tự túc ăn uống; cuộc thứ hai là của Trúc Thanh, nàng hỏi cô về từ bao giờ, sao không đợi nàng dậy rồi mấy người kéo nhau làm một bữa. Diệp An nghĩ lại tâm trạng của mình lúc rời khỏi biệt thự của người bạn - có chút hoảng hốt, cũng có chút cảm giác muốn được ở một mình, vậy nên cô ra ngoài ban công, mắt liếc nhìn cậu em vẫn đang chăm chú đọc sách trên ghế sofa qua cửa kính đóng chặt, khẽ hỏi, "Trúc Thanh, cậu ấy bảo, cậu ấy vẫn thích tớ."
Trúc Thanh im lặng một lúc mới đáp, "Chẳng lẽ cậu không nhận ra sao?"
"Tớ chỉ không ngờ, đã nhiều năm bọn tớ không liên lạc, cũng chẳng hỏi thăm gì nhau. Hôm nay cậu ấy mới thổ lộ với tớ... thật sự thì tớ hơi bối rối." Diệp An hạ thấp âm giọng của mình xuống, "Tớ nghĩ tớ đã cố gắng chạy trốn khỏi nhà cậu."
"Diệp An... Tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không?" Trúc Thanh đột nhiên lên tiếng, giọng điệu nghe khác hẳn.
"Cậu hỏi đi."
"Tại sao Thanh Hoa lại không thể? Bỏ qua giới tính của cậu ấy, chẳng phải cậu ấy đã rất chân thành hay sao?"
Đây là một câu Diệp An đã từng hỏi rất nhiều lần trong quá khứ. Và ngay tức khắc, cô luôn cho ra một câu trả lời như đã đóng đinh vào nhận thức của mình, "Bởi Thanh Hoa là người bạn thân nhất của tớ!"
Một khoảng im lặng đến lạ lùng đột nhiên ngăn cách cuộc đối thoại giữa bọn họ, đầu dây bên kia không vang lên bất kỳ một tiếng động nào, thậm chí khiến Diệp An phải hoài nghi tách điện thoại ra để kiểm tra màn hình. Rõ ràng vẫn kết nối, vậy mà Trúc Thanh không nói gì nữa.
"Cậu còn đó không?" Diệp An thử dò hỏi.
"Đã từ lâu, Thanh Hoa không còn là bạn thân của cậu nữa."
Trúc Thanh nói. Và Diệp An bừng tỉnh.
-------------------
Diệp An đã chuyển đến ở cùng Hướng Hòa được khoảng chừng một tuần rưỡi. Ban đầu vốn chỉ định sang đó ở tạm một thời gian để suy nghĩ kĩ về mâu thuẫn giữa mình và Thanh Hoa, cuối cùng lại kéo dài kéo dài dần. Một phần vì Hướng Hòa níu giữ, một phần nữa là do không gian tự do hết sức thoải mái vẫy vùng, lại thêm người yêu cưng phụng muốn gì cũng có, đương nhiên là hiếm cô gái nào cưỡng lại được.
Có một tối, Diệp An vừa tắm xong đi ra liền thấy Hướng Hòa đang loay hoay trước giá vẽ, cô ngó qua xem thử, bật thốt, "Là bức tranh hôm nọ kìa, xong chưa?"
Hướng Hòa vẽ rất đẹp, về điểm ấy thì khi dọn về nhà người ta Diệp An đã được chiêm ngưỡng bộ sưu tập tranh phong cảnh treo khắp các gian. Nhà Hướng Hòa thuộc kiểu căn hộ tập thể một phòng ngủ xếp chung phòng khách, tương đối rộng rãi, còn có ban công hướng ra bên ngoài đường xá tấp nập, ban ngày thì tiếng còi xe inh ỏi hơi ồn ào một chút, song về đêm ngắm thành phố ngập tràn ánh đèn từ trên cao thì vô cùng thơ mộng. Diệp An chơi với Thanh Hoa từ nhỏ, ngoại trừ chân dung, tranh Thanh Hoa thường vô cùng trừu tượng đối với cô, thành thử khi được tận mắt trông thấy một dãy những bức tranh cảnh sắc núi rừng muôn màu muôn vẻ của Hướng Hòa, Diệp An cảm giác rất mới lạ, cũng rất hứng thú. Tranh mà Diệp An đang thấy là bức mà hôm Hướng Hòa đề nghị cô dọn sang mới bắt đầu phác thảo, thế mà giờ đã gần hoàn thiện. Một bức tranh về cảnh mặt hồ bình yên, bầu trời trong xanh không một gợn mây, phối màu rất hài hòa, cũng rất ấm áp.
"Tại hạ dồn rất nhiều tâm huyết cho nó đấy, cả tình yêu nữa. Nhìn xem, ở góc này còn thêm cả con chúng mình này." Hướng Hòa chỉ vào một con thỏ xám lấp ló trong bụi cây xanh mướt ở một góc bức tranh, miệng cười tươi roi rói.
"Thi gì vậy?" Diệp An tò mò, tay cũng cẩn thận sờ thử lên hình chú thỏ trên trang giấy, mắt đảo qua Thỏ Xám thật đang say ngủ trong lồng cứ như thể cô sợ hành động đấy sẽ đánh thức nó vậy.
"Một cuộc thi rất hoành tá tràng của khoa Nghệ Thuật, dân trong khoa gọi ngắn gọn là ART. Vốn tui cũng không định tham gia đâu, nhưng thầy Khoa ép quá à." Hướng Hòa kiêu ngạo hất cằm, "Nên tui cũng muốn thử xem mình đi xa được đến đâu. Giải thưởng cũng lớn phết, cậu nhất định phải ủng hộ tui đó."
"Đấy là đương nhiên!" Diệp An trả lời theo phản xạ, sau đó lại nhíu mày, "Chờ chút, khoan, khoa Nghệ Thuật? Vậy tức là Thanh Hoa cũng có thể sẽ tham gia sao?"
"Đàn em hiền lành? À... cũng không biết nữa." Hướng Hòa nhún vai, "Mà tính toán giảng hòa đến đâu rồi? Là ai bảo cho mình thời hạn một tuần, giờ hơn một tuần rồi kìa?"
"Giờ thấy tôi ở lại thành quen thì không thiết giữ nữa đúng không?" Diệp An híp mắt, tức thì Hướng Hòa phì cười, quay người lại ôm lấy Diệp An, lắc đầu lia lịa, "Không có,