Chương 14 - Tạm biệt.
Thời khắc mà tôi nói với bạn - 'tạm biệt', khi đó chắc hẳn trong tôi rất mong một ngày nào đấy, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Diệp An quyết định thứ hai đầu tuần xung phong đến đài nhận việc. Sếp thấy cô thì ngạc nhiên ghê gớm, còn định đuổi về để tiếp tục dưỡng thương, có điều Diệp An cố chấp vô cùng, mọc thêm mười đầu sáu tay cũng không ngăn cản nổi cô.
Thanh Hoa nghe cô kể qua điện thoại thì có chút lo lắng, cậu ấy cũng không đồng ý cho cô đi làm sớm như vậy, có điều cô đã cam đoan rằng bác sĩ đã bảo không còn gì đáng ngại. "Cậu cần chăm lo cho bản thân hơn nữa." Giọng Thanh Hoa vang lên vô cùng rõ ràng bên tai, cứ như cậu ấy đang thật sự ở bên cạnh mình vậy. Diệp An liếc nhìn màn hình điện thoại, thầm tán thưởng chất lượng cuộc gọi hiện nay tốt hơn xưa rất nhiều. "Hmmm, trưa nay tớ cũng có vài việc phải làm gần chỗ cậu, có gì cùng đi ăn nhé?"
"Được, qua đón tớ đi, đã lâu chưa được đưa đón rồi." Diệp An cười chấp thuận.
Lúc quay lại phòng sếp, ông Quý nghĩ ngợi một lúc mới lôi ra một tập tài liệu, đưa cho cô, "Làm nhẹ nhàng thôi nhé cô nương. Đây là chung cư A3 khá gần đài chúng ta, cô theo địa chỉ này, đi thu thập dữ liệu soạn bài cho tôi. Sắp đến ngày kỉ niệm chiến trận, tất cả những gì tôi cần đều có ở trong đấy, vừa đi vừa đọc cũng được. Tiền taxi đây."
"Sếp ngày càng quan tâm đến nhân viên đấy." Diệp An nhận lấy cả tiền lẫn tài liệu, vui vẻ nói.
"Với cô không lo không được." Ông Quý khẽ lắc đầu ngao ngán, "Cho nghỉ dăm bữa nửa tháng thì không chịu. Tôi nói trước rồi đấy, còn vụ việc tập đoàn Z, tôi mà biết cô vẫn còn lớ rớ thì coi chừng tôi cho cô cả đời cũng khỏi đụng tay đụng chân vào nghề." Rồi đột nhiên ông tỏ ra vô cùng nghiêm túc, "Mà thứ tôi đưa cô, cô đã mở ra chưa?"
Diệp An chần chừ chốc lát mới đáp, "Thật có lỗi với sếp, sếp đã có lòng giúp đỡ, nhưng hiện tại tôi chưa có ý định..."
"Vậy cũng được. Có khi vậy lại tốt. Quá khứ mà, cho qua đi." Ông Quý ngả lưng về đằng sau, phất tay, "Được rồi, tôi vô cùng bề bộn, cô đi được rồi."
Diệp An nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, sau đó vừa vào thang máy vừa lôi tài liệu ra đọc. Bên tai loáng thoáng nghe những người cũng đang xuống bàn tán nhau, tai bất chợt tìm được một vài từ khóa đáng chú ý.
"Tập đoàn Z? Ừ, chị cũng có nghe nói đến tin đấy. Nghe bảo nội bộ đang có lục đục liên quan đến cổ phần đúng không. Từ hồi tập đoàn đổi chủ, chị cứ cảm thấy giá cổ phiếu liên tục xiêu vẹo, cũng không biết có trụ trên ngôi vị được lâu không nữa."
"Tập đoàn Z có tiếng từ lâu rồi, cũng phải hai đời, cơ mà quá tam ba bận. Em cũng không rõ lắm, có khi mấy ông trên bưng bít hết cho bọn họ rồi, thế nên mới thuận lợi đặt địa bàn ở cả Bến Sương Mờ lẫn Ngã Tư Hoa chứ. Dù sao bọn họ vẫn đang là kẻ có tiền có quyền, chắc phải đợi đến khi hoàn toàn lật bài mới mong sụp đổ được."
Tập đoàn Z?
Diệp An nheo mắt ngẩng mặt lên, song hai người kia đã rời khỏi thang máy, chỉ còn để lại mình cô. Lẳng lặng ấn nút, Diệp An rà soát lại một lượt ấn tượng trong đầu mình. Trong vụ bê bối của công ty A, cô vô tình bắt được một số điểm dính líu đến tập đoàn Z, có điều sau đó toàn bộ dường như đều đã bị dập tắt vô thanh vô ảnh. Ông Quý cũng nhiều lần dặn cô là tuyệt đối không được manh động. Có vẻ như... tập đoàn này thực sự là một cái gì đó - Diệp An gãi mũi, sau vụ tai nạn vừa qua, cô cũng phải học cách thận trọng trong hành động của mình rồi.
Điện thoại lại vang lên, Diệp An mở ra, khóe miệng khẽ nâng, "Sao đấy?"
"Mười giờ rồi, khoảng tiếng rưỡi nữa tớ đến. Cậu đang làm gì thế?"
"Đổi địa điểm đón nhé, hiện tại tớ đang phải tới chung cư A3, cậu biết chỗ đó chứ? Ừ, đúng rồi. Đến thu thập chút thông tin dữ liệu ấy mà, nếu xong sớm quá tớ sẽ tìm quán cà phê nào đấy ngồi đợi cậu. Không phải vội vàng đâu, đi đường cẩn thận." Diệp An ôm tập tài liệu vào lòng, lồng ngực có một cảm giác xưa cũ rất hoài niệm, đã lâu rồi cô không thấy cao hứng như thế chỉ vì một bữa ăn trưa.
Thanh Hoa là người bạn cô rất quý mến, đã từ rất lâu, cô còn suy sụp khi nghĩ rằng tình cảm giữa hai người đã đổ vỡ không tài nào cứu vãn. Bây giờ thì tốt rồi... Thật may mắn, khi cô ngoảnh mặt lại, vẫn trông thấy cậu ấy đứng đợi phía đằng sau.
------------------
Diệp An lẳng lặng ngồi bên bờ hồ, ôm đầu gối chống mặt nhìn về phương xa. Trời xuân ấm áp, làn gió nhẹ nhàng dịu dàng vỗ về mái tóc cô, đồng thời cũng xoa dịu cõi lòng nhức nhối bớt đi phần nào. Hôm nay đáng lẽ phải là một ngày vui mới đúng, Diệp An rũ mi mắt, chôn sâu cằm mình xuống, buồn bã đuổi mãi không chịu rời.
Đột nhiên tiếng sột soạt vang lên từ đằng sau, Diệp An giật mình quay mặt lại, trông thấy Hướng Hòa mặc trang phục cử nhân chui qua bụi cỏ rậm rạp, cười tươi hớn hở đi vào, "Chụp chung xong rồi, giờ đang tách ra chụp riêng. Cậu đi với tôi đi, tôi kéo Thế Anh làm nháy máy cho mình."
Diệp An thấy Hướng Hòa vui vẻ mà mình lại cứ nhăn nhó thì thật không hay, dù sao kỉ yếu cũng chỉ có một mà thôi, giây phút trông thấy gương mặt xinh đẹp của Hướng Hòa rạng ngời dưới ánh nắng mặt trời dịu nhẹ, cô bỗng dưng lại cảm thấy thảng thốt.
Tựa như một khi đã bước ra khỏi giảng đường đại học, người cô yêu sẽ đến với một thế giới nào đó rất xa xăm, cũng rất khác lạ, rời xa khỏi vòng tay của cô. Ý nghĩ đó rất ích kỉ, cũng rất kì quặc, Diệp An lắc mạnh đầu hòng xua tan đi chúng, đồng thời cũng đánh động đến người đang sánh vai bước đi bên cạnh.
"Cậu làm sao thế?" Hướng Hòa thắc mắc quay sang hỏi, "Cảm thấy tâm trạng cậu hôm nay không tốt lắm?" Rồi như nghĩ đến việc gì đấy, cậu ấy mới ghé sát lại gần, thì thầm, "Chẳng lẽ đến tháng sớm à? Còn tầm tuần nữa mới đến kỳ mà."
"Không phải." Diệp An bĩu môi, sau đó thành thật đáp, "Thấy cậu chỉ còn ở lại trường vài tháng, trong lòng có chút rầu rĩ đó mà. Thời gian trôi qua nhanh thật, chẳng mấy chốc, bốn năm đại học của tôi cũng sẽ kết thúc." Cô thở dài, "Thực sự nhanh như một cái chớp mắt vậy. Mới ngày nào cậu còn đứng đó, câu mấy con cá."
"Từ hồi bị bắt quả tang, hình như tôi có ít đi câu tiếp thật." Hướng Hòa gật gù, rồi sau đó vỗ vai Diệp An, "Thôi nào, năm sau cậu cũng sẽ tốt nghiệp còn gì. Tôi còn đang rất hào hứng đây, vậy là giờ tôi đã sắp có thể đi làm nuôi cậu và con rồi, tôi không còn mong muốn gì hơn."
"Thế giới người lớn rất đáng sợ." Diệp An nói nhỏ nhẹ như thủ thỉ, vô tình khiến Hướng Hòa phải lại gần hơn để nghe cho rõ, "Đó là một thế giới mà tôi không hiểu, vậy nên tôi rất sợ hãi. Tôi muốn giữ lấy cậu trong thế giới của mình."
"Tiên sinh hôm nay nhạy cảm hơn thường ngày rồi đấy." Hướng Hòa nắm lấy tay Diệp An, "Trưởng thành luôn có cái giá của nó. Từ trẻ thơ, đến niên thiếu, đến khi thực sự có thể trở thành chỗ dựa của ai đấy, ta luôn phải trả giá bằng thời gian để đổi lấy từng khoảnh khắc và những bài học. Nếu tôi cứ vĩnh viễn là một đứa trẻ như tôi từng mong, vậy thì sao tôi có thể gặp gỡ cậu được? Và cậu nữa, nếu cậu cứ mãi mãi ở tuổi trẻ, sao chúng ta có thể ở bên nhau đến trọn đời đây? Điều tôi ước muốn không chỉ là tình yêu của chúng ta, mà còn là có thể xây dựng một tổ ấm, nơi sẽ chỉ tồn tại hạnh phúc mà thôi. Điều đó rất khó, nhưng chúng ta đều đang cùng cố gắng mà, phải không?"
Diệp An ngẩng mặt lên nhìn vào mắt Hướng Hòa. Đôi mắt và nụ cười như vầng thái dương ấy vẫn như ngày đầu tiên hai người gặp gỡ. Hóa ra, điều tốt đẹp diệu kỳ nhất đó chính là vào mùa đông rét lạnh năm ấy, tháng ấy, ngày ấy, trời xui đất khiến cô gặp được đối phương. Là vẻ mặt vui sướng mừng rỡ, hay đôi bàn tay trắng giữ chặt lấy cần câu, tất cả đều in sâu vào kí ức của Diệp An bắt đầu từ giây phút sơ ngộ, chỉ là cô chưa từng kể cho ai, cũng chưa từng có ý định để Hướng Hòa biết.
Đúng, Diệp An không thể không thừa nhận, cuộc đời là không ngừng mất đi. Ngày hôm nay cô đã đánh mất ngày hôm qua, và ngày mai sẽ khiến cô đánh mất hiện tại cô đang níu giữ. Nhiều năm về trước cô còn ở bên cạnh Thanh Hoa, chia sẻ cho cậu ấy những niềm vui nho nhỏ giản dị; thế nhưng nhiều năm sau, cô đã không còn có thể nhớ rõ cảm xúc của mình từng như thế nào nữa. Cuộc đời tước đi của cô nhiều thứ, nhưng cô vẫn luôn cố gắng để giành giật lại những thứ mình thật sự không thể buông lơi. Ngày mà cô đồng ý chấp nhận lời tỏ tình của Hướng Hòa, cô đã những tưởng nó sẽ không kéo dài được lâu. Đây là một thứ tình yêu xa lạ với cô, nó khiến cô đôi khi tò mò, đôi khi quyến luyến, đôi khi lại rất mệt mỏi.
Song không biết tự bao giờ, Diệp An lại kiên quyết không muốn từ bỏ đôi bàn tay ấm áp đó.
Hướng Hòa không mãi mãi sống trong thanh xuân, cả Diệp An cũng vậy. Nếu đã biết đấy là chuyện không thể tránh, vậy sao cứ phải sợ sệt bất an? Chi bằng hưởng thụ giây phút này, chí ít họ còn bên nhau, và chí ít, họ vẫn còn rất trẻ.
Diệp An tựa đầu lên vai Hướng Hòa, mỉm cười hướng về phía camera. Thế Anh đứng chỉnh tư thế cho bọn họ một chút, sau đó hỏi, "Nào, đếm đến ba thì cheese nhé!"
Hướng Hòa hơi ghé sát, thì thầm hỏi, "Thích cheese hay thích thơm nào?"
Diệp An phì cười, cũng nhỏ nhẹ đáp lại, "Thơm đi!"
Dứt lời, cảm giác mịn màng lập tức áp lên má, đồng thời từ xa cũng vang lên tiếng 'tách'. Diệp An ngày hôm ấy không biết trông mình trong ảnh ra sao, cô chỉ biết sau khi tấm ảnh được chụp, giữa nơi đông đúc những sinh viên năm cuối mặc đồ cử nhân đi qua đi lại, cô đã không hề ngần ngại nhảy lên ôm lấy cổ Hướng Hòa, bật cười khanh khách không che giấu chút yêu thương thân mật nào. Hướng Hòa cũng ôm lấy eo cô, quay cô một vòng, "Cuối cùng cũng thơm được Nguyễn tiên sinh rồi!"
Những đứa trẻ năm đó nay đã không còn ngây ngô như thuở ban đầu. Không rõ ai đã đứng lên, rời khỏi xích đu trước, sau đó chỉ để lại bờ vai cô độc bỏ đi. Cũng không biết ai là người vẫn cứ cố chấp ở nơi này chờ đợi.
"Đời người rất ngắn."
Người phụ nữ trung niên ngồi ở trước mặt Diệp An mỉm cười buồn bã, nhẹ vuốt ve khung ảnh trên tay, sau đó ngẩng mặt lên nhìn cô. "Tôi còn nhiều hối tiếc, còn nhiều đau thương, nhưng... tôi vẫn phải sống tiếp thôi." Bà nâng tách trà của mình lên, nhấp một ngụm, "Sống mới khó, chứ chết thì dễ dàng vô cùng. Cô phóng viên có thấy vậy không?"
Diệp An khẽ gật đầu, cũng uống một ít trà trong tách của mình, sau đó liếc nhìn đồng hồ. Đã gần mười một giờ, cô ở đây cũng được tầm hơn tiếng, dữ liệu gì đấy cũng đã thu thập tương đối, đủ để viết bài rồi. Đang lúc nghĩ bụng xem có nên chào từ biệt rồi đi luôn không thì đột nhiên chuông báo cháy vang lên, người phụ nữ trung niên giật mình, ngơ ngác ngửa lên nghi hoặc, "Liệu có phải diễn tập không?"
Diệp An sửng sốt đứng dậy, "Tốt hơn hết là nên rời khỏi đây trước đã cô ạ." Chung cư A3 này cũng đã có dấu hiệu xuống cấp, nhớ lúc Diệp An còn nho nhỏ, đây là một trong những khu chung cư cao cấp nhất của Ngã Tư Hoa. Thời gian đúng là chuyển dời nhiều thứ đi rồi.
Cô lại liếc nhìn đồng hồ, giờ đang là thời điểm khá tắc đường, nếu đúng là có hỏa hoạn, không biết xe chữa cháy có đến kịp không. Cũng may đang giờ hành chính, tòa nhà chắc cũng không có nhiều người lắm.
Diệp An nghĩ như thế, rồi lúc rời khỏi căn nhà trên tầng 17 của người phụ nữ trung niên, cô thấy cũng kha khá người chạy ra khỏi cửa, hầu hết đều là người giúp việc bồng trẻ con trên tay, không thì cũng là ông bà già lưng còng chống gậy. Cô còn đang định tiến đến đỡ giúp bọn họ để đi nhanh hơn thì đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc đập cửa, hét lên, "Bố mẹ ơi, cứu con!"
Cô giật mình hoảng hốt ngoảnh mặt lại, thốt lên, "Từ nhà nào vậy?!"
Người phụ nữ trung niên mặt cắt không còn một giọt máu kể từ lúc hơi lờ mờ nhận ra hình như là có đám cháy thật chứ không phải diễn tập, nghe cô hỏi vậy mới ngoảnh mặt lại, ngẫm nghĩ giây lát mới sững sờ, "Hình như là từ 1705, cô nhắc tôi mới nhớ, đã mấy hôm không trông thấy vợ chồng nhà đấy rồi, hình như đứa con gái của họ vẫn