Chương 29 - Từ bỏ:
Mỗi một lần từ bỏ, tôi lại cảm giác như đã có một vết sẹo hằn sâu đâu đó nơi linh hồn mình trú ngự.
Từ bỏ thật sự chẳng dễ chịu chút nào, bất kể có là chuyện gì đi chăng nữa; nhưng tôi cũng hiểu đôi khi, chỉ là đôi khi thôi, từ bỏ - lại chính là thành toàn.
"Sao cậu lại ở đây?" Sau khi hoàn hồn, Thanh Hoa lấy lại bình tĩnh. Diệp An đứng trước mặt mang lại cho cô cảm giác như đang mơ, song Thanh Hoa biết toàn bộ đều là hiện thực. Tất cả mọi thứ.
Diệp An chỉ lẳng lặng nhìn Thanh Hoa.
Diệp An không biết có nên thú nhận rằng thực ra mình đã đứng ở đằng kia từ rất lâu rồi hay không. Diệp An thu mãi cũng không đủ dũng khí để tiến tới bấm chuông cửa, phải đợi đến khi trông thấy Linh xuất hiện, cô mới cảm thấy nếu không hành động thì một thứ gì đó vô cùng quan trọng sẽ vuột khỏi tay mình. Đó là thứ gì? Diệp An nhất thời mơ hồ không phân định được.
Có lẽ là tình bạn. Là tình bạn bền lâu đáng quý trọng giữa Diệp An và Thanh Hoa. Không một ai có thể cướp đoạt nó khỏi tay cô hết.
"Đến tâm sự đêm muộn với cậu. Dạo gần đây không liên lạc được với cậu, tớ lo." Diệp An đáp.
Thanh Hoa sửng sốt, "Không liên lạc được với tớ? Cậu có gọi cho tớ sao?"
"Tớ gọi cho cậu rất nhiều cuộc, đều không nối máy được. Thanh Hoa, cậu định cắt đứt liên hệ với tớ đấy à?" Diệp An quyết định phải truy xét vụ này đến cùng, tránh cho mai sau lại rơi vào tình trạng tương tự.
"Tớ... tớ không hề nhận được..." Thanh Hoa thì thào, rồi cô xoay lưng lại, bỏ ngỏ cửa, chạy về phía phòng khách. Trong ánh đèn lờ mờ hắt từ bên ngoài, Thanh Hoa tìm kiếm chiếc điện thoại di động. Mèo May đã tỉnh từ bao giờ không biết, liên tục ngoe nguẩy đuôi đưa mắt hướng nhìn vị khách mới tới kia. Đợi đến khi đã trông thấy điện thoại, Thanh Hoa mới tìm kiếm lịch sử cuộc gọi, hoàn toàn không trông thấy dãy số quen thuộc đâu.
Một suy đoán thoáng qua tâm trí, không khó để kiểm tra. Thanh Hoa lướt tay trên màn hình, lập tức phát hiện ra đã có một cái tên nằm trong danh sách chặn. Trước đây số điện thoại thời đại học của Nga nằm ở đó, nhưng bây giờ không phải nữa. Thay vào đó là một cái tên khác, một cái tên mà Thanh Hoa sẽ không đời nào nhét vào danh sách đen.
Thật đúng là... chị ta vẫn luôn tự tiện như thế đấy - Thanh Hoa vứt điện thoại lên ghế sofa, còn bản thân mình thì ngồi xuống bên cạnh, lộ vẻ mệt mỏi. Diệp An đứng gần đó, lẳng lặng theo dõi toàn bộ quá trình, cố gắng sắp xếp suy nghĩ đang có chiều hướng ngày càng rối loạn trong đầu.
Thật ra xét tình huống, mọi việc lại có vẻ đơn giản... Ai đó đã lấy điện thoại Thanh Hoa, chặn số mình? Vậy mấu chốt vấn đề nằm ở: đấy là ai?
Diệp An ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu mèo May. Mèo May kêu vô thanh một tiếng, sau đó dụi đầu về phía lòng bàn tay cô. Thanh Hoa nhìn một người một thú, mày hơi nhướng lên, "Mà cậu tới đây làm gì?"
"Cậu vừa hỏi câu này rồi mà." Diệp An thản nhiên trả lời.
"Nhưng cậu chưa cho tớ một đáp án cụ thể. Giờ đã muộn lắm rồi." Thanh Hoa liếc nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ đúng số mười một. Đột nhiên lại xuất hiện ở đây, chứng tỏ vị trí của mình trong lòng cậu ấy không hề nhỏ chút nào, phải không?
"Không liên lạc được với cậu, tớ không yên tâm." Diệp An quay sang nhìn Thanh Hoa, rời tay khỏi mèo May. "Chỉ mới mấy hôm mà trông cậu gầy đi nhiều."
Thanh Hoa sửng sốt, rồi lại như chợt nhớ ra tình trạng thê thảm hiện tại của mình. Không đủ tư cách, không thể nhận bất kỳ hứa hẹn. Bây giờ cậu đang quan tâm tới tớ sao, Diệp An?
Rất muốn nói, nhưng cũng kháng cự phải nói. Nói ra sẽ khiến bản thân thấp kém, nói ra sẽ chứng tỏ mình chỉ có thể vơ vét lòng thương hại. Đó không phải yêu. Mẹ dạy, yêu là mang đến cho người mình yêu niềm hạnh phúc, là một sự thành toàn.
Nhiều năm trước đã có thể mạnh mẽ chúc phúc cho Diệp An, vậy tại sao khi đã trưởng thành và từng trải hơn rồi thì lại khó khăn đến thế? Rốt cuộc, mình vẫn chẳng hiểu nổi giới hạn của chính mình nằm ở đâu nữa. Lúc thế này, lúc thế nọ, vừa nhu nhược, lại vừa tham lam.
"Hồi đại học, cậu không phải là người đã tiết lộ cho bố mẹ tớ biết chuyện tình cảm của tớ và Hướng Hòa, đúng không."
"..."
"Tớ đã rất giận dữ, thậm chí tớ đã gọi cậu để chất vấn, tại sao cậu không chịu giải thích một chút. Đúng là lúc đó đầu tớ có nóng thật, tớ không tin khi cậu phủ nhận, nhưng nếu cậu kiên nhẫn một chút, tớ nhất định sẽ bình tĩnh để tin tưởng cậu."
Diệp An đợi mãi vẫn không thấy Thanh Hoa trả lời, quay sang liền trông thấy đối phương chỉ ngơ người nhìn về phía màn hình TV tối đen, tựa hồ như đã mất đi ý thức. Cô lập tức vẫy tay trước mặt Thanh Hoa, hỏi, "Cậu sao thế?"
"Cậu không nghĩ, cậu hỏi tớ câu đó hơi muộn rồi sao." Ánh sáng trở lại cặp đồng tử của Thanh Hoa, nhưng đã chẳng còn là đôi mắt Diệp An quen thuộc nữa. Ngay cả giọng điệu cũng trở nên xa lạ. Thanh Hoa từ từ đứng dậy, tay chống trên ghế sofa, "Tại sao những lúc tớ cần cậu nhất, cậu lại không đến bên tớ? Tớ có thể giấu giếm nhiều chuyện, cơ mà cậu luôn có thể hỏi tớ mà, không phải sao? Chỉ cần cậu kiên trì một chút, tớ có thể từ chối cậu hay sao. Song cậu lại luôn từ bỏ tớ một cách dễ dàng."
"Cậu nói vậy nghĩa là sao?" Diệp An nhất thời choáng váng, cô không hiểu vì sao Thanh Hoa lại nói như vậy. Thanh Hoa đang kết tội mình ư? Cậu ấy cho rằng mình không trân trọng cậu ấy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao? Sao cậu ấy có thể nghĩ như vậy?
Chẳng lẽ, thật sự là mình chẳng hiểu Thanh Hoa một chút nào hay sao? Hay thực chất là bởi cậu ấy không hiểu mình? Dù là thế nào đi chăng nữa, Diệp An cũng nhận ra có lẽ hai người bọn họ cũng không tâm ý tương thông như cô hằng tưởng.
"Làm bạn không được, làʍ ŧìиɦ nhân càng không với tới." Thanh Hoa nhìn Diệp An theo góc độ từ trên xuống dưới, tư thế này khiến Diệp An có loại cảm giác yếu thế đến mức không thốt nổi nên lời. "Chẳng thà buông tay ra. Suốt bấy lâu nay không cần có nhau, không phải chúng ta vẫn sống rất tốt hay sao. Cứ vậy đi, tớ mệt rồi, Diệp An. Tớ không thể đuổi theo cậu suốt cả cuộc đời được."
Tớ không còn đủ sức để chạy, cũng chẳng còn nhiều thời gian, Diệp An của tớ.
Quay đi quay lại, cuối cùng hai đứa vẫn không vượt qua nổi khúc mắc này? Hiện tại mục tiêu của mình chỉ là có thể hâm nóng lại không khí gia đình, gần gũi hơn với con gái và em trai, nhà có thú cưng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười nói; mỗi lần về nhà, gia đình ấm áp, đột nhiên lại luôn nghĩ về căn phòng cô đơn lạnh lẽo nơi đây. Diệp An muốn Thanh Hoa quay trở lại bên cạnh mình, vô cùng mong muốn là đằng khác, song có lẽ chỉ như tri kỉ mà thôi. Diệp An không còn ước ao gì ở tình yêu nữa, bạn bè thì sao chứ? Không phải hai người vẫn ở bên nhau, vẫn chăm sóc nhau đó thôi? Hơn nữa cô vẫn chưa thể làm rõ cảm xúc của mình, cô không thể cho Thanh Hoa một câu trả lời rõ ràng được.
Tuy nhiên, có một điều Diệp An có thể khẳng định chắc như đinh đóng cột với Thanh Hoa. "Chuyện giữa tớ và Hướng Hòa coi như đã chấm dứt. Bọn tớ sẽ không quay về bên nhau."
Thanh Hoa sững sờ, thái dương bắt đầu nhức nhối. "Kể cả có như thế, cậu cũng sẽ không lựa chọn tớ, phải không?"
"Cậu không cảm thấy chúng ta... cứ như bây giờ rất tốt sao?" Diệp An bày tỏ nỗi lòng mình, "Chúng ta vẫn luôn như thế này, từ trước tới nay. Bố mẹ tớ cũng là bố mẹ cậu, gia đình của tớ chính là gia đình của cậu, cậu chỉ cần_"
"Tại sao gia