Cô dè dặt gọi: "Đại lão?""Sở Vân Kiêu: "! "Tài xế và trợ lý riêng đứng sau lưng nhịn cười nhịn sắp phát điên rồi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Sở Vân Kiêu câm nín, nhưng anh lại cứ muốn nán lại nói chuyện với người ta.
Sau đó rất lâu, Sở Vân Kiêu mới nặn ra được một âm tiết: "Ừ.
"Hướng Ca hiểu ý gật đầu.
Đại lão quả nhiên không phải người bình thường, ngay cả cách xưng hô cũng thích cái tên độc đáo như vậy, mang lại cho người khác cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Có lẽ đó chính là sự tương phản.
Nhìn hai người nghiêm túc thảo luận vấn đề xưng hô, hơn nữa lại còn thảo luận ra được cả kết quả.
Trợ lý riêng Giang Khâm cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó ngay trước khi Sở Vân Kiêu quay đầu nhìn, anh ấy lại bắt đầu giả vờ ho khan.
Sau một hồi ho giả vờ đến mức mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng anh ấy cũng nhịn được cười: "Sở tổng, chúng ta phải đi rồi.
"Sở Vân Kiêu giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Ừ.
"Anh quay người rời đi, vừa đi được mấy bước lại quay đầu nhìn cô.
"Chăn lông.
" Anh làm như lơ đãng nói một câu: "Nhớ trả lại cho tôi.
"Hướng Ca hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ đến chuyện trả chăn lông cho anh.
Cô vội vàng nói: "Tôi lên lấy ngay bây giờ đây! Nhưng mà! tôi vẫn chưa mang chăn đi giặt.
"Cảm giác cứ để nguyên như thế mang trả cho người ta không ổn lắm, nhưng cô không biết lần sau còn có cơ hội gặp lại hay không, trả luôn