Hướng Ca xoa cổ tay hỏi Sở Vân Kiêu: "Sao anh lại tới đây?""Ừ.
" Sắc mặt Sở Vân Kiêu vẫn thản nhiên như thường, nhưng ngữ điệu lại mang theo chút ý tứ đùa giỡn: "Tưởng cô định trốn mất nên ra ngoài tìm thử xem.
"Phản ứng đầu tiên của Hướng Ca sửng sốt, vì cô không thể tin được thế mà Sở Vân Kiêu lại biết nói đùa với người khác.
Cô dở khóc dở cười: "Không đến mức đó, chỉ là một cốc trà sữa thôi mà.
"Đuôi lông mày Sở Vân Kiêu hơi nhướng lên: "Mời thêm vài lần nữa cũng được à?""Tất nhiên rồi.
" Hướng Ca gật đầu, nếu là chút tiền này thì cô vẫn chi trả được.
"Ừ.
" Ai đó đáp lại với giọng điệu đầy ý tứ sâu xa: "Tôi rất mong có lần sau.
"Hướng Ca nghe vậy thì ngẩn người, sao cứ có cảm giác giống như mình bị tính kế ấy nhỉ?Nhưng đại lão cần gì tính kế với một người nghèo rớt mồng tơi như cô? Hơn nữa còn chỉ là một cốc trà sữa?Hai người vừa uống trà sữa vừa chậm rãi đi dạo đến tầng một của khu trung tâm mua sắm.
Tiết trời tháng năm ở Tây Thành không khác gì mùa hè, vừa bước từ cửa trung tâm thương mại ra ngoài, hơi nóng đã xộc tới đập vào mặt.
Hướng Ca không nhịn được nhíu mày, kéo Sở Vân Kiêu quay lại trung tâm thương mại.
Nhìn một thân quần dài áo dài trên người anh, cô hỏi: "Anh không nóng à?"Sở Vân Kiêu đáp: "Bình thường.
"Hướng Ca mở app tra tuyến đường xe buýt quanh khu vực này, cũng may trạm xe cách đây không xa, đợi khi nào xe buýt gần tới trạm rồi ra ngoài cũng được.
Về phần Sở Vân Kiêu, chắc