Lúc này trên Thiên Sơn đỉnh, Vô Nhai Tử bỗng rùng mình một cái: "Sao lại thế này, sao ta đột nhiên cảm thấy lạnh cả người?" Lý Thương Hải cầm chiếc áo ấm ân cần khoác lên người Vô Nhai Tử, cười nói
"Nói không chừng là Đại sư tỷ các nàng đang nhắc tới chúng ta đó! Đúng rồi, sư ca tìm được hành tung của các tỷ chưa? Nếu các nàng biết chúng ta sắp thành thân mà không báo thì sư ca sẽ gặp phiền toái đó!"
Nghe qua lời Lý Thương Hải, Vô Nhai Tử rốt cục biết mình đã phạm sai lầm. Chung sống với Lý Thu Thủy nhiều năm, hắn biết tiểu nha đầu này rất ma mãnh, nếu chờ nàng trở về, nói không chừng sẽ làm khó làm dễ hắn.
"Ai, nhân sinh tự cổ thùy vô tử a (từ trước đến nay, có ai thoát được cái chết đâu)... Thương Hải, vì nàng, khổ đau nào ta cũng nguyện ý nếm qua!". Hai người tình tứ nhìn nhau say đắm, hoàn toàn bỏ qua hai tên đồ đệ đứng bên cạnh.
Hai đồ đệ này là do trong một lần hạ sơn làm việc, Vô Nhai Tử đi ngang qua thôn bị ôn dịch, thấy hai đứa trẻ còn sót lại nên đem họ theo bên mình. Vô Nhai Tử nghĩ bọn họ thân thế đáng thương, lại có chút tư chất có thể làm đệ tử Thiên Sơn phái, liền thu nạp làm đồ đệ rồi mang về núi Thiên Sơn. Có điều, hai chàng thiếu niên này tuy cùng thôn, trạc tuổi nhau, nhưng tính cách khác nhau một trời một vực, đại đệ tử Tô Tinh Hà yêu thích cầm kỳ thư họa và xem thiên tinh, tìm hiểu bói toán thuật số, nhị đệ tử Đinh Xuân Thu lại đam mê nghiên cứu độc dược. Có nhiều lúc Đinh Xuân Thu dùng động vật làm thí nghiệm khiến Vô Nhai Tử hết sức tức giận, bởi thế Vô Nhai Tử có phần sủng ái đại đệ tử Tô Tinh Hà nhiều hơn một chút.
Đêm dài tĩnh lặng, một bóng trắng hiện ra dừng trước cửa phòng Vô Nhai Tử.
"Thùng thùng..." Tiếng đập cửa liên hồi khiến Vô Nhai Tử bừng tỉnh.
"Vào đi!" Vô Nhai Tử căn cứ hơi thở người tới biết ngay nàng là Lý Thu Thủy, chỉ không hiểu vì sao nàng đột nhiên trở về, lại còn chọn đi vào cửa sau.
"Sư huynh, ngươi muốn kết hôn với muội muội của ta... Sao không nói cho ta một tiếng? Tốt xấu gì cũng phải có sính lễ và nhiều thứ khác chứ!". Lý Thu Thủy nói xong liền ranh mãnh xoa xoa