Kiếm Mai và Kiếm Lan đồng ý mang huyền băng và nữ tử bên trong về Thiên Sơn. Lòng họ có chút lo lắng không biết phải nói thế nào với chủ tử. Họ sợ cũng đúng thôi. Việc đem ngoại nhân về cung Linh Thứu mà không được sự đồng ý của Đồng Mỗ chính là họ có lỗi, lỗi này lại hoàn toàn không nhỏ chút nào. Thế nhưng, hai nàng càng biết rõ người con gái trong bức họa kia quan trọng với tôn chủ đến mức nào. Vậy nên, họ không dám trì hoãn thêm nữa, cấp tốc sử khinh công thượng thừa phi nhanh về Linh Thứu Cung.
"Thỉnh tôn chủ, Kiếm Mai cùng Kiếm Lan mang theo một người về, đang ở ngoài cửa, xin cầu kiến người."
Kiếm Trúc quỳ trên đất chờ đợi chỉ thị. Vu Hành Vân ánh mắt xa xôi, bàn tay dịu dàng vỗ về cây đàn cũ mà xưa kia sư muội Thu Thủy đã cùng nàng hợp tấu. Ưu sầu thở dài một tiếng: "Cầm ở nơi đây, người đâu...mất biệt! Được rồi, ngươi bảo bọn họ vào cả đi!"
"Tuân lệnh!" Kiếm Trúc bước ra cửa, nói với Kiếm Lan
"Tôn chủ bảo các ngươi vào trong đấy". Kiếm Mai và Kiếm Lan cùng nhau nâng cô gái kia vào điện.
"Bẩm tôn chủ, hôm nay, lúc xuống chân núi mua hàng như thường lệ, thôn trưởng dẫn bọn thuộc hạ đến xem qua vị cô nương này. Họ không biết do đâu mà nàng bị đóng băng và đã cố gắng tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể đưa nàng ra được. Họ nhờ chúng thuộc hạ thỉnh tôn chủ ra tay cứu giúp".
Vu Hành Vân chậm rãi xoay người nhìn thoáng qua nữ tử bên trong khối băng bên cạnh Kiếm Mai và Kiếm Lan. Một khắc kia, nàng ngây người chết lặng. Một khắc kia, kỉ niệm xưa ào ạt tràn về. Một khắc kia, nỗi nhớ nhung trào dâng bất tận. Một khắc kia, nàng như thấy được ánh dương tỏa sáng trước mặt mình sau mấy thập niên sống trong bóng tối nơi đáy vực. Cuối cùng, nàng cũng thốt ra được hai tiếng: "Thu Thủy...". Nàng ra sức chạy đến bên người kia.
"Đúng rồi, đúng là người. Ta không nằm mơ. Người...sao lại có thể chết như thế được?". Vu Hành Vân vận nội công phá tan tầng băng bao quanh người Lý Thu Thủy. Băng vừa vỡ, nàng vội vàng thăm dò mạch đạo của Thu Thủy. Cách lớp da mỏng trắng nõn của cố nhân, nàng có thể cảm nhận được một chút vị khí còn sót lại, dù rằng rất yếu ớt. Hành Vân nhẹ nhõm thở ra.
Thật may mắn! Nếu lúc trước kẹo mạch nha nhà nàng không tu luyện được một phần Bắc Minh Thần Công, chỉ e rằng ... bảy mươi năm bị đóng băng như thế ngươi đã sớm thành người thiên cổ!
"Kiếm Mai, nhanh đem tất cả trân dược trong cung đến đây cho tay! Nhanh lên!".
Một cỗ ấm áp tràn ngập trong tâm Hành Vân, nàng ôn nhu nói: "Thu Thủy, ta nhất định phải đem người từ cõi chết trở về bên ta!"
Kiếm Mai vội vàng vào kho dược liệu, đem hết thẩy kì hoa dị thảo, dược liệu trân quý mà ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo đã tiến cống. Nàng có thể nhìn ra được người kia đối với tôn chủ của nàng vô cùng trọng yếu.
Theo hầu hạ tôn chủ nhiều năm như vậy, nàng chưa từng trông thấy cái loại biểu tình xúc động này ở người. Nàng thầm nghĩ, có