"Thu Thủy, Người rốt cục đã tỉnh!"
Thanh âm lạnh lẽo quen thuộc, lại không kém phần quan hoài hoan hỉ vang lên rung động cả gian phòng lớn. Bọn tạo phản không nhận ra sự khác thường trong giọng nói, tay chân bủn rủn, vô vàn sợ hãi quỳ ngay xuống thềm đất.
"Tiếng của Đồng Mỗ... chẳng lẽ...chẳng lẽ nàng ta... không hề bị thương?"
Ô Lão Đại biết chắc chắn tính mệnh lần này khó mà giữ được nên lời nói không thể nào liền lạc rõ ràng. Trong tình cảnh mọi người đều khúm núm, Mộ Dung Phục tò mò nhìn về hướng phát ra âm thanh kia, trong lòng thắc mắc Thiên Sơn Đồng Mỗ đến tột cùng là hạng người gì mà có thể làm ba mươi sáu động chúa bảy mươi hai đảo chủ khiếp sợ đến thế.
"Nguyên lai... Là Hành Vân của ta, ha hả..."
Lý Thu Thủy còn tưởng rằng cả đời này không bao giờ được gặp lại người yêu dấu, bây giờ có thể cùng nàng tái ngộ có lẽ do hoàng thiên hậu đãi.
Lời nói của một kẻ đoạt mệnh mà vẫn bất động thanh sắc tốt ra, tất cả mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên kì quái. Dù họ không rõ tình hình hiện tại thế nào, nhưng rất dễ để cảm nhận được người trước mặt cùng Đồng Mỗ có mối quan hệ bất khả tư nghị (không thể bàn luận). Khi tất cả còn đang chìm trong suy nghĩ, cố tìm ra chút manh mối về quan hệ này thì hai bạch y nữ tử bất ngờ xuất hiện ở ngay trước mặt, hơn nữa, trong đó có một nữ nhân dung nhan tuyệt thế, cùng với nữ tử thần bí giết người không chớp mắt giống nhau như đúc.
"Biểu muội!" Mộ Dung Phục thấy Ngữ Yên "thật" đã quay trở lại, cảm thấy vô cùng vui mừng, vội đem nàng kéo về phía mình, đứng chắn phía trước bảo hộ.
"Biểu ca, ngươi sao lại ở chỗ này a?"
Vương Ngữ Yên chưa kịp quen với cách đối xử thân mật của hắn trước chốn đông người, lập tức thẹn thùng đỏ cả mặt, kiều diễm vô song.
"Thu Thủy..." Vu Hành Vân hướng ánh mắt đến người đã ngụ trong tâm trí nàng suốt bảy mươi năm dài đằng đẵng, người đã nhiều lần trở về bên nàng trong giấc mộng, người đã bao lần khiến nàng thổn thức giữa đêm khuya.
"Cuối cùng Người cũng đã về"- Hành Vân muốn nói lên câu ấy, song nàng rất sợ, sợ rằng khi nói ra, nàng sẽ tỉnh mộng. Nàng bước từng bước nhỏ nhẹ nhàng như lo lắng nếu vô tình lỗ mãng, người kia sẽ tan biến theo mây khói. Nàng quên cả mọi thứ xung quanh, tiến dần về phía người thương nhớ. Nàng thấy rõ người kia đang ở trước mặt mình, nhưng đó là mộng ảo hay hiện thực, nàng hoàn toàn không phân biệt được. Tâm trí nàng dần trở nên mơ hồ, chỉ thầm mong giấc mơ có thể kéo dài càng lâu càng tốt, thậm chí là cả cuộc đời của nàng, nàng nguyện ý mãi mãi không thức tỉnh.
Lý Thu Thủy cũng xúc động vô cùng khi thấy người xưa. Trong lúc bốn ánh mắt giao nhau đó, Thu Thủy phát hiện nàng đã có thể nói chuyện lưu loát trở lại, sau đó nàng liền làm ra một điều mà chẳng ai ngờ tới. Nàng đột nhiên vươn